CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 267

Jaime thấy thật khó khăn, khi nhìn vào mắt Felix.
– Đúng, mình thấy thích cô ta.
Vậy mà cậu nỡ phản bội cô ấy cùng với tất cả chúng tôi.
– Thế cậu và Amparo thì sao?
– Chúng tôi được cắt cùng một thứ vải:
Cô ấy tin vào sự nghiệp này như chính tôi vậy. Cả gia đình cô ấy bị giết hại
bởi bàn tay bọn Falang của Franco. – Jaime đứng dậy vươn vai. - Đi ngủ
thôi!
– Có thể đêm nay mình không nhắm mắt được. Cậu có tin chắc có kẻ phản
bội không?
Jaime nhìn anh và nói:
– Tôi chắc chắn!
Hôm sau, khi Jaime xuống ăn sáng, Megan không nhận ra anh. Mặt đen
sạm lại, tóc giả, đeo râu, lại mặc bộ quần áo nhem nhuốc ... Nom anh già đi
đến chục tuổi.
– Xin chào, - anh nói, giọng nói phát ra từ thân hình đó làm cô giật mình.
– Ông đâu ...
– Đây là ngôi nhà thỉnh thoảng tôi vẫn dùng đến. Tôi để ở đây những thứ
cần thiết.
Anh nói điều đó một cách bình thản, nhưng lập tức nó làm Megan thấu hiểu
được cuộc sống của anh. Còn bao những ngôi nhà khác và bao bộ cải trang
khác anh phải cần đến để tồn tại! Có bao nhiêu cú điện thoại như thế anh..
từng nghe mà cô không hề được biết Cô nhớ lại sự tàn bạo của bọn người
đã tấn công vào tu viện và cô nghĩ, Nếu bắt được Jaime, chúng sẽ chẳng tha
thứ cho anh. Ôi, giá mà mình biết cách bảo vệ cho anh ấy.
Amparo chuẩn bị bữa sáng:
bacalao - món cá moruy hấp, sữa gấu, pho mát và sôcôla đặc nóng.
Đang ăn, Felix hỏi:
– Chúng ta sẽ ở đây đến khi nào?
Jaime lãnh đạm nói:
– Trời tối ta sẽ đi.
Nhưng anh sẽ không để Felix có thể tận dụng được thông tin đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.