CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 287

Jaime dẫn cô tới cuối phòng giải khát và chọn một bàn ở trong góc.
Khi người hầu bàn tới, Jaime nói:
– Xin cho một ly rượu vang.
Một thôi sao?
– Một.
Amparo thấy Jaime lấy ra một gói nhỏ và mở nó ra. Bên trong là một thứ
bột mịn.
– Jaime! - Giọng Amparo đầy tuyệt vọng. - Xin hãy nghe em. Hãy hiểu vì
sao em lại làm những việc em đã làm. Anh đang xé nhỏ đất nước này. Sự
nghiệp của anh là vô vọng. Anh phải dừng ngay sự điên rồ này lại.
Người hầu bàn trở lại và đặt ly rượu lên bàn. Khi anh ta vừa bước đi, Jaime
cẩn thận đổ gói bột vào ly rượu và khuấy lên. Anh đẩy ly rượu tới trước
mặt Ampao.
– Uống đi!
– Không!
– Không phải ai trong chúng ta cũng có đặc quyền được chọn cái chết. -
Jaime nói khẽ. - Cách này sẽ nhanh và không đau đớn. Nếu tôi trao cô cho
đồng bào tôi tôi sẽ không hứa với cô một sự lựa chọn nào.
– Jaime! Đã một thời em yêu anh. Anh phải tin em, xin anh ...
– Uống đi! - Giọng anh cứng rắn.
Amparo nhìn anh một lúc lâu, rồi nhấc ly rượu lên.
– Ta sẽ uống vì cái chết của mi.
Anh nhìn Amparo đặt ly rượu lên môi và tợp hết một hơi. Cô rùng mình.
– Bây giờ thì làm sao?
– Tôi sẽ đưa cô lên gác. Tôi sẽ đặt cô vào giường và cô sẽ ngủ Mắt Amparo
đầy lệ:
– Anh là thằng ngốc. - Cô thì thầm. - Jaime. Em đang chết đây, và em nói
với anh là em đã yêu anh biết ... - câu nói bị nhíu lại.
Jaime đứng dậy và đỡ Amparo đứng lên. Cô ta lảo đảo. Căn phòng như
đang rung chuyển.
– Jaime ...
Anh đưa cô ra khỏi quầy giải khát tới hành lang, cố giữ cô đứng thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.