CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 289

paelta lớn – gạo, tôm, gà, và rau được nấu sốt - và kết thúc bằng món bánh
Flăng thơm phức. Đây là bữa nóng đầu tiên mà Ricardo và Graciela được
thưởng thức trong suốt một thời gian dài.
Bữa ăn kết thúc. Megan đứng đậy.
– Tôi phải đi về phòng.
– Đợi tôi với - Jaime nói. - Tôi phải nói chuyện với cô - Anh đưa cô tới góc
trống ngoài hành lang. - Về việc ngày mai ...
– Vâng!
Và cô hiểu điều anh sẽ hỏi. Điều cô không biết là cô sắp trả lời anh thế nào.
Mình đã thanh thản về mình lắm kia mà. Mình đã tin rằng mình có tất cả
những gì ước muốn.
Giọng Jaime vang bên tai cô:
– Cô không thực sự muốn trở về với tu viện, đúng không nào?
Đúng không nào?
Anh đợi câu trả lời.
Mình phải trung thực với anh ấy, Megan nghĩ. Cô nhìn vào mắt anh và nói:
– Tôi thực không biết mình muốn gì, Jaime. Tôi bối rối quá.
Jaime cười. Anh ngập ngừng, rồi cẩn thận chọn từ:
– Megan, cuộc chiến này sẽ mau chóng kết thúc. Chúng ta sẽ giành được
những gì chúng ta cần, bởi nhân dân đứng sau chúng ta. Tôi không thể đòi
em chia sẻ với tôi nỗi gian nguy vào lúc này, nhưng tôi muốn em chờ tôi.
Tôi có một người cô sống ở Pháp. Ở với bà ấy em sẽ được an toàn.
Megan nhìn anh một lúc lâu trước khi trả lời:
– Jaime, hãy cho tôi thời gian suy nghĩ.
– Rồi em sẽ không nói là không chứ?
Megan đáp nhỏ nhẹ:
– Tôi sẽ không nói không Đêm đó, không một ai trong nhóm chợp được
mắt. Ai cũng có quá nhiều điều để nghĩ, quá nhiều đìều phải giải quyết.
Megan thức để sống lại với quá khứ. Những năm tháng trong trại mồ côi.
Sự huyền bí của tu viện. Rồi sự xô đẩy đột ngột vào mọt thế giới mà cô
tưởng sẽ từ bỏ mãi mãi. Jaime Miro đang xả thân chiến đấu cho điều mà
anh tin. Còn mình tin vào cái gì? Megan tự hỏi. Từ nay mình sẽ sống một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.