CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 81

nước Ý. Công chúng ý dễ bị kích động hân hoan chúc mừng cô, che giấu
cho cô trốn chạy. Còn cảnh sát, hoàn toàn đương nhiên, có quan điểm khác.
Lucia Carmine đã sát hại một vị chánh án đáng kính lại còn giết thêm một
người nữa ngay bên trong bức tường nhà tù là cú chơi khăm tàn tệ không
kém những tội ác do cô gây ra kia. Báo chí được dịp bán chạy với số lượng
cao nhất.
– Tôi muốn cái đầu nó. - Cảnh sát trưởng gầm lên. - Tôi muốn nó ngay
hôm nay.
Các mẻ lưới được tung ra, trong khi đó, trung tâm của sự chú ý lại đang ẩn
náu tại nhà Salvatore Giuseppe, một trong những tay chân của cha cô may
mắn thoát khỏi cơn bão lửa.
Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất của Lucia là trả thù cho cha và các anh. Cô nghĩ
mình không thể trốn tránh mãi được và đã chuẩn bị kỹ càng để tự sát khi bị
bắt.
Tuy nhiên, sau một thời gian, suy nghĩ trong đầu cô đã chuyển sang sự
sống.
Cuộc sống với cô vẫn quý giá biết bao. Ta sẽ không để cho chúng tóm
được, cô tự thề với mình. Không đời nào.
Salvatore Giuseppe và vợ ông ta đã làm mọi thứ có thể để cải trang cho
Lucia. Tóc cô trở nên sáng màu hơn, răng đen hơn, cô có thể đeo kính suốt
ngày và chịu khoác lên mình những bộ quần áo tồi tàn.
Salvatore soi xét tác phẩm thủ công của mình.
– Không tồi, ông ta nói. - Nhưng cũng chưa an toàn. Chúng tôi phải đưa cô
ra khỏi đất Ý. Cô phải tới một nơi mà ảnh mình không có trên trang nhất
các báo.
Một chỗ nào đó mà cô có thể nhởn nhơ được vài tháng.
Lucia nhớ ra!
Nếu khi nào cần một người bạn, con có thể tin tưởng Domimic Durell, như
anh em với bố vậy:
Ông ấy ông ấy có một ngôi nhà ở Beziers, bên Pháp, gần biên giới Tây Ban
Nha.
– Cháu biết một chỗ có thể tới được. - Lucia nói. Nhưng cháu cần một hộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.