CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 96

– Người nhà Trời không biết nói dối. - Carrillo đáp thẳng thắn.
– Tôi rất sung sướng được nghe vậy. Hãy kể về bốn nữ tu.
– Tôi không biết gì về bốn ...
Quả đấm va vào miệng hắn có gắn những núm đồng, làm máu bắn tóe ra.
– Chúa ơi, ông làm cái gì thế? - Carrillo hổn hển.
– Hãy nói về bốn nữ tu. - Acoca nhắc lại câu hỏi.
– Tôi không ...
Quả đấm lại tìm đến cái mồm Carrillo, lần này nghe như có tiếng răng gãy:
Carrillo ngạt thở vì máu trào ra.
– Đừng, tôi ...
– Nói về bốn nữ tu. - Giọng Acoca vẫn nhẹ nhàng, vừa phải.
– Tôi ... - Hắn nhìn thấy nắm đấm đang từ từ nâng lên. – Có! tôi ... - Từ
ngữ chen nhau tuôn ra. - Họ ở Villacastin, đang chạy trốn khỏi tu viện của
họ. Xin đừng đánh tôi nữa.
– Tiếp tục!
– Tôi ... tôi bảo sẽ giúp họ. Họ cần phải thay quần áo ...
– Nên anh đột nhập vào cửa hiệu ...
– Không. Tôi ... vâng. Tôi ... họ lấy trộm một số quần áo rồi đánh tội xỉu,
rồi bỏ tôi ở đó.
– Họ có nói sẽ đi đâu chứ?
– Không! - Một thoáng tự trọng bất ngờ xuất hiện trong Carrillo.
Nhưng việc hắn không đả động gì đến Mendavia cũng chẳng có gì liên
quan đến việc bảo vệ các tu sĩ. Carrilo chẳng mảy may để ý đến họ. Đó chỉ
bởi vì viên đại tá đã làm biến dạng khuôn mặt hắn. Sau khi ra tù, nếu có
ngày ấy lạy Chúa, việc làm ăn của hắn sẽ rất khó khăn.
Đại tá Acoca quay sang mấy người lính dân vệ:
– Xem sự thuyết phục hữu nghị thì làm được gì nào?
Đưa nó tới Madrid, bắt giữ về tội giết người.
Lucia, sơ Theresa, Rubio Arzano và Tomas Sanjuro đi theo hướng Tây Bắc,
nhằm phía Olmedo, tránh xa những đường chính, băng qua những cánh
đồng lúa. Họ đi ngang những đàn cừu, dê và cảnh đồng quê yên ả đối
nghịch với sự gian nguy đang trải qua. Họ đi thâu đêm. Rạng sáng, họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.