CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 94

Chính là bà vợ chủ hiệu đã phát hiện ra hắn. Đó là một phụ nữ đã có tuổi,
vạm vỡ, tính tình cắn cảu, lại có ria mép. Bà ta nhìn người đàn ông bị trói
gô dưới đất hỏi:
– Ngươi là ai? Ngươi là cái gì đây?
Carrillo vận hết sự quyến rũ của mình:
– Ôi cảm tạ Chúa, bà đã đến, senorita. Tôi đang cố gắng tìm cách thoát
khỏi cái bẫy này để có thể gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
– Ngươi vẫn chưa trả lời ta?
– Hắn cố gắng vùng vẫy để tạo một tình thế dễ chịu hơn.
– Lời giải thích rất đơn giản. Senorita, tôi là tu sĩ Gonzales. Tôi tới đây từ
một tu viện gần Madrid. Lúc đi ngang qua cửa hàng xinh đẹp của bà, thì tôi
thấy hai người đàn ông đang trèo vào trong hiệu. Tôi cảm thấy ngăn chúng
lại là nhiệm vụ cao cả của người con của Chúa bèn theo chúng vào trong
này, hy vọng có thể giảng giải cho chúng thấy được tội lỗi. Nào ngờ lại bị
chúng đánh ngất đi, rồi chúng trói tôi lại. Nào, xin bà làm ơn cởi trói cho ...
– Mierda!
Hắn ngạc nhiên nhìn.
– Bà nói sao?
– Mày là ai?
– Tôi vừa nói, tôi là ...
– Mày là thằng lừa đảo xấu xa nhất, tao biết.
Bà ta bước về phía mấy bộ áo choàng mà các nữ tu đã bỏ lại – Thế cái gì
đây?
– A! Cái đó, phải rồi, hai gã thanh niên đã mặc để đánh lừa mọi người, bà
thấy đấy, và ...
– Ở đây có bốn bộ mà mày lại nói là có hai người.
– Phải, hai đứa nữa vào sau và ...
Bà ta bước về phía máy điện thoại.
– Bà làm gì vậy, thưa bà?
– Gọi cảnh sát.
– Điều đó chưa cần thiết, tôi đảm bảo với bà như vậy Ngay sau khi bà cởi
trói, tôi sẽ tới ngay đồn cảnh sát để báo lại mọi sự việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.