CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 184

"Em định chụp hình tham khảo địa điểm để tổ chức pre-wedding.

Nhưng một phần em cố tình rủ anh Met đi cùng là vì em muốn tặng quà
cho anh."

Không biết vì sao dù tôi đang rất đau lòng nhưng lại không thể nào bật

khóc, cổ họng tắc nghẽn như thể bị ai đó bóp, đầu óc trống rỗng đến mức
chỉ việc tập trung tâm trí để nói một câu thôi cũng rất khó khăn.

Tôi cố gắng nhìn thế giới theo hướng tích cực rằng có thể nào đây là

một cuộc hôn nhân cưỡng cầu. Nhưng nếu đó thật sự là hôn nhân ép buộc,
có lẽ Tun đã trốn tránh và cắt đứt liên lạc với bố từ lâu rồi.

Nghĩa là đó thật sự là ý muốn của cậu ấy...

Bầu không khí trong xe lập tức rơi vào tĩnh lặng. Hơi thở của tôi bắt

đầu ngắt quãng, hai tay bấu chặt nhau hòng giải tỏa bớt đi sự bất ngờ và cố
gắng tập trung tâm trí để nhanh chóng sắp xếp câu chữ trong đầu.

Lạ là tôi lấy lại bình tĩnh nhanh hơn mình nghĩ dù phải đối mặt với sự

thật ập tới không báo trước như thế này.

Có thể vì tôi vốn là người điềm tĩnh nên khi gặp chuyện thế này tôi chỉ

có thể tự nhủ trong đầu hết lần này đến lần khác rằng mình phải thật bình
tĩnh.

"Vậy..." Tôi nặn ra từng chữ một cách khó khăn. "Nó liên quan đến

anh như thế nào..."

"Nếu em kết hôn, em sẽ không thể đưa anh đến ở cùng." Tun nói với

tôi bằng giọng nhỏ nhẹ. "Ban đầu em muốn đưa anh đi cùng luôn. Cho dù
có kì quặc nhưng em không muốn bỏ anh lại."

Tôi đang suy nghĩ không biết mình nên đau lòng hay vui mừng vì cậu

ấy nghĩ cho tôi như thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.