CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 207

Tun bước chân chậm hơn khi thấy tôi chạy theo. Sau đó cậu ấy nhấn

lift (thang máy) đi lên phòng chờ.

"Anh Met giận thay gia đình mình sao ạ?"

"Không phải như vậy...!"

Tôi không lo lắng hay tức giận thay gia đình mình vì tôi nghĩ dù thế

nào họ cũng có thể ứng phó được. Nhưng ứng phó bằng cách nào thì tôi
cũng không biết.

Điều tôi lo lắng là về Tun kia.

Nếu Tun còn tỉnh táo và đủ bình tĩnh, cậu ấy sẽ biết rõ rằng nói như

vậy chắc chắn sẽ bị kiện tội vu khống. Hơn nữa càng nói trước mặt báo chí
thì cơ hội bị đẩy vào tù càng cao.

Có lần Tun từng nói với tôi cậu ấy muốn làm thẩm phán, song nếu

từng đi tù thì Tun sẽ không thể dự thi làm thẩm phán nữa.

Tôi thừa nhận trong thâm tâm tôi rất vui vì trả thù được nhưng mặt

khác tôi không hề muốn vì tôi mà cậu ấy vứt bỏ tương lai như thế này.

Dù sao tôi cũng chết rồi, có trả thù cho tôi thì cũng không có ích gì.

Ngoài ra, vụ án của tôi không thể khởi tố và người giúp tôi trả thù sẽ là
người lãnh đủ.

"Anh sợ em vào tù sao?" Thấy tôi im lặng vì không biết bắt đầu nói từ

đâu trước tiên. Tun mở lời như thể đọc được tâm tư của tôi. "Không cần lo
đâu ạ. Tội vu khống lần đầu nặng lắm cũng chỉ bị phạt thôi, không đến mức
phải vào tù."

Nghe câu này xong tôi liền không biết nói gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.