CẬU ẤY ĐI TIẾT THANH MINH BÊN CẠNH MỘ CỦA TÔI - Trang 56

Tôi nhìn người đang khoác balô trên vai, tay xách theo một chiếc

chiếu. Không biết có phải lần trước tôi chê dơ không mà lần này đối
phương lại mang theo chiếu.

Sau khi vái lạy ngôi mộ kế bên tôi xong, Tun bước sang thắp nhang

cho mộ của tôi, sau đó mới bày đồ cúng lên bệ.

"Nước đỏ với xiên que hả?" Tôi vừa hỏi nhìn thứ nước màu đỏ trong

ly một cách ngờ vực trước khi nói tiếp một câu chòng ghẹo. "Anh không
phải ông địa đâu nhé."

"Em đâu có nói anh là ông địa đâu." Tun nói trong lúc vẫn không thể

ngừng bật cười vì câu nói ban nãy của tôi. "Vì em thấy người ta thích cúng
người quá cố bằng nước màu đỏ nên em mới nghĩ nếu anh chết rồi thì chắc
là cũng thích."

"Người ta cúng nước đỏ là để thay cho máu, còn anh không thích uống

máu đâu nhé." Tôi đáp trong lúc nhìn người kia thắp 3 nén nhang rồi cắm
vào bát hương. Sau đó đồ cúng liền hiện lên tay tôi.

Tôi ngồi bệt xuống chiếu rồi nhấp một ngụm nước đỏ trong ly. Thật ra

thì tôi chẳng thích uống nước đỏ lắm vì màu của nó nhìn cứ đáng sợ thế
nào ấy. Thế nhưng uống thử rồi mới phát hiện hương vị cũng khá ngon.

"Lâu rồi không gặp, em ổn chứ?" Tôi hỏi trong lúc đặt ly nước đỏ bên

cạnh rồi bắt đầu thưởng thức xiên que.

"Em ổn. Còn anh? Đã khá hơn chưa?" Tun hỏi tôi khi dịch người lại

gần hơn. "Xin lỗi nhé. Năm ngoái em có việc phải đi nên không ở lại được
đến khi anh ngừng khóc."

"À...à...Không sao." Tôi trả lời lắp ba lắp bắp khi nhớ đến chuyện

đáng xấu hổ của năm ngoái. Nhọc công giấu kín tâm tư bao lâu nay, đùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.