CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 2 - Trang 133

Chương 12

CỔNG BẠC

T

rở vào hầm rượu, Alice quay sang nhìn tôi, hai mắt cô gái tóe lửa giận.

“Thật không công bằng Tom à! Maggie đáng thương. Cô ấy không đáng

bị thiêu chết. Chẳng có ai trong số đó đáng bị như thế cả. Phải làm gì đó
thôi.”

Tôi nhún vai và chỉ nhìn trân trối vào khoảng không, đầu óc tê dại. Một

đỗi sau, Alice dựa người ra sau và ngủ thiếp. Tôi cũng cố làm theo nhưng
rồi lại bắt đầu nghĩ đến Thầy Trừ Tà. Dù có vẻ vô vọng thật, liệu tôi có nên
đến chỗ hỏa thiêu và xem mình có giúp gì được không? Sau khi đắn đo cân
nhắc điều này một lúc, cuối cùng tôi quyết định, khi màn đêm buông xuống,
tôi sẽ rời khỏi Priestown để về nhà nói chuyện với mẹ mình.

Mẹ sẽ biết tôi nên làm gì. Ở đây tôi chẳng biết phải xoay sở thế nào và tôi

cần trợ giúp. Tôi sẽ phải đi bộ suốt đêm và sẽ chẳng được ngủ nghê gì nên
giờ tốt nhất là cố chợp mắt một tí khi có thể. Cũng phải mất một lúc sau tôi
mới thiếp đi được, nhưng khi vừa thiếp đi như thế, gần như ngay lập tức tôi
bắt đầu mơ và điều tiếp theo tôi biết là mình đang ở trong hầm mộ.

Đa phần trong các giấc mơ ta sẽ không biết là mình đang mơ. Nhưng khi

ta nhận thức được, thường thì một trong hai điều này sẽ xảy ra. Hoặc là ta
tỉnh dậy ngay tắp lự, hoặc ta vẫn chìm trong giấc mơ và làm những việc ta
muốn. Dù sao với tôi thì luôn luôn là như thế.

Nhưng giấc mơ này lại khác. Như thể đang có thứ gì đó khống chế mọi cử

động của tôi. Tôi đang đi dọc một đường hầm tối tăm với một mẩu nến trên
tay trái và đang tiến vào lối cửa của một trong những ngăn chứa xác cất giữ
xương Người Lùn. Tôi chẳng muốn đi đến gần đấy chút nào nhưng hai chân
tôi cứ bước tới mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.