CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 2 - Trang 131

lầm lạc trên con đường mi chọn. Ta sẽ cầu nguyện rằng mi biết cầu xin Chúa
tha thứ để cho, khi thân xác mi đã thiêu rụi, linh hồn mi sẽ được cứu rỗi.”

Tên Phán Quan nhìn thầy trừng trừng khi hắn lầm rầm cầu nguyện, nhưng

làm thế cũng chẳng khác gì hắn đang quát gào vào vách đá. Sâu trong mắt
Thầy Trừ Tà chẳng có vẻ thấu hiểu gì cả. Nói theo cách nào đấy điều này
cũng là một may mắn vì dường như thầy chẳng hiểu được chuyện gì đang
xảy ra. Nhưng điều này cũng khiến tôi nhận thấy rằng, ngay cả khi tôi có cố
gắng cứu được thầy đi nữa, có thể thầy sẽ chẳng bao giờ trở lại như xưa.

Một cục nghẹn dâng lên trong họng tôi. Ngôi nhà của Thầy Trừ Tà đã trở

thành nhà mới của tôi. Tôi nhớ đến những bài học, những lần đàm đạo với
Thầy Trừ Tà và cả những thời khắc đáng sợ khi chúng tôi phải đương đầu
với thế lực bóng tối. Tôi rồi sẽ nhớ tất thảy những chuyện ấy, và ý nghĩ rằng
thầy tôi sẽ bị thiêu sống cho đến chết bắt đầu làm mắt tôi nhòa đi.

Mẹ tôi đã nói đúng. Thoạt đầu tôi từng ngại ngần không muốn trở thành

chân học việc của Thầy Trừ Tà. Tôi sợ nỗi cô đơn. Nhưng mẹ đã bảo tôi
rằng tôi sẽ có Thầy Trừ Tà để nói chuyện cùng; rằng mặc dù thầy là thầy tôi,
nhưng dần dà thầy sẽ trở thành bạn tôi. Ơ, tôi không biết liệu cái phần ấy có
xảy đến chưa, vì thầy vẫn luôn hà khắc hung dữ với tôi, nhưng tôi biết chắc
mình sẽ nhớ đến thầy lắm.

Khi đám lính gác lôi thầy vào lối cửa, tôi gật đầu với Alice, và vẫn cúi

gằm không nhìn thẳng vào mắt ai, tôi dẫn đường đi dọc theo ban công xuống
cầu thang. Ngoài kia tôi có thể thấy bầu trời đang dần trở sáng. Chẳng mấy
chốc nữa, chúng tôi sẽ không còn được bóng đêm bao phủ và biết đâu lại có
ai đấy nhận ra chúng tôi. Những con phố bắt đầu tấp nập hơn rồi, và đám
đông tụ tập bên ngoài sảnh đường đã nhân lên còn hơn gấp đôi từ khi chúng
tôi bước vào trong ấy. Tôi len lỏi qua đám đông để có thể nhìn xuống một
bên tòa nhà, về phía cánh cửa mà các tù nhân được mang ra mang vào.

Liếc qua một lần là tôi biết tình hình này vô vọng. Tôi không thể trông

thấy bất cứ tù nhân nào, nhưng điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì
đang có ít nhất là hai mươi tên lính gác đứng gần lối cửa. Chúng tôi có cơ
may nào khi chống lại nhiều tên như thế chứ? Với cõi lòng trĩu nặng, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.