CẬU BÉ HỌC VIỆC VÀ THẦY TRỪ TÀ - TẬP 3 - Trang 125

11

CĂN PHÒNG CỦA MẸ

M

organ lại mỉm cười, nhưng tim tôi đã thót lên đến cổ va toàn thân hoảng

loạn: thế giới chợt quay cuồng quanh tôi. Không nghĩ ngợi gì nữa, tôi quay
mình bỏ chạy ra cửa. Ra tới ngoài cửa rồi, tôi tiếp tục chạy xuống lối mòn,
hai chân tôi nghiến lên nền sỏi. Lúc đến được cổng nghĩa trang, tôi quay
nhìn lại sau lưng. Morgan đang đứng trên lối cửa vào trong nhà nguyện. Bản
mặt hắn chìm trong bóng tối nên tôi không thể nhìn ra vẻ mặt hắn, nhưng
hắn lại giơ tay trái lên vẫy chào tôi. Cái kiểu mà bạn bè hay vẫy tay chào
nhau ấy.

Tôi không vẫy tay đáp lại. Tôi chỉ mở cổng tiếp tục bước xuống sườn đồi,

trong đầu là một mớ suy nghĩ và cảm xúc lẫn lộn. Tôi tan nát khi nghĩ rằng
bố đã qua đời. Có khi nào Morgan lại nói đúng về điều ấy không nhỉ? Hắn là
một ông đồng, nên có phải hắn đã cho gọi một hồn ma nào đó rồi hồn ma
này đã nói điều này cho hắn biết chăng? Tôi không muốn tin đâu và cố nén ý
nghĩ đó vào sâu trong óc.

Vậy mà tại sao tôi lại bỏ chạy đi? Đáng lý ra tôi phải nán lại đấy để bảo

với hắn về những gì mình nghĩ về hắn chứ. Nhưng một cục nghẹn đã trào
lên cổ tôi và hai chân tôi đưa tôi đi ra khỏi cửa trước cả khi tôi có thời gian
để suy nghĩ. Không phải là tôi sợ hắn đâu, mặc dù nghe hắn nói ra những
điều như thế trong nhà nguyện đúng là sởn óc thật, trong khi có bao nhiêu là
nến đang chập chờn sau lưng hắn nữa. Chỉ là đương đầu với những tin tức
như vậy thật khó khăn lắm.

Tôi không nhớ nhiều lắm về phần còn lại của chuyến hành trình, ngoại trừ

việc dường như trời mỗi lúc một trở lạnh và gió máy hơn. Đến tối ngày thứ
hai, hướng gió đã chuyển sang chiều đông bắc và bầu trời như nặng những
tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.