CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 163

Justin ngồi không nhúc nhích, hai tay vẫn bám chặt
lấy vô-lăng.

Một ngày mới như thế đấy.
Những ngày cuối tuần cay đắng. Cậu hạ cửa kính

xe xuống, ước gì có thể bay lên trong nắng ấm và
được tự đo. Justin biết giờ cậu phải nghĩ và lên kế
hoạch. Cậu hiểu rằng dù cho có xảy ra chuyện gì thì
mình cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo và phải hết sức
cảnh giác.

*
* *
Billy đưa bà Morton vào phòng thẩm vấn rộng

chưa đầy 15 mét vuông. Đó là một phụ nữ thấp lùn
mặc quần màu tía và áo khoác bằng vải bông, tay
cầm một chiếc ví màu vàng rơm. Gương mặt phờ
phạc, bà ta mang vào phòng một bầu không khí ảm
đạm y như mùi nước hoa rẻ tiền xức khắp người. Bà
Morton không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng ngoan ngoãn,
chẳng khác nào một con chó được huấn luyện đi theo
gót chân chủ. Qua ô cửa kính có thể nhìn thấy phòng
thẩm vấn có tường cách âm, trong đó kê một cái bàn,
hai chiếc ghế, một máy quay và con trai bà ta đang
ngồi ở đó. Blayrte Morton khoảng mười bốn tuổi, cao
lớn, khoảng trên dưới trăm cân. Khuôn mặt nó như
nặn bằng bột, chỉ hở ra hai khe mắt bé tí tẹo, mái tóc
sặc sỡ trông hệt như một đống thạch cam. Bà mẹ
miễn cưỡng ngồi xuống ghế.

"Chúng tôi sẽ ghi âm lời khai của bà trước, bà

Morton," Billy nói. "Đây là camera. Bà không phải
sợ. Bà có nhớ ông Bames, chuyên viên tư vấn ở
trường trung học không ? Ông ta đã tham gia với
chúng tôi và ở đây để giúp bà nếu bà muốn. Tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.