CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 199

li bọc da lên chiếc ghế gỗ dài lấm chấm vết sơn.

"Đây là đồ của mẹ em." Toshiro đưa cho Billy

một cái va-li đã sờn có khoá làm bằng đồng, các góc
đều đã méo và lõm xuống.

"Bố đã giữ những thứ này suốt ngần ấy năm à ?"

Billy hỏi.

Toshiro im lặng không đáp. Ông bước đến bên cái

giỏ đựng quần áo đan bằng vỏ cây liễu gai.

Đó là quần áo của Arthur Yamamoto. Billy cố

hình dung bố mẹ mình đã mặc những trang phục sờn
cũ đó như thế nào. Chắc là trông họ lạc lõng lắm.
Toshiro tiến hành phân loại đống quần áo và không
nhìn Billy. Toshiro cũng cư xử như vậy tại đám tang.
Billy biết có một hố sâu ngăn cách giữa mình và anh
trai mà không bao giờ hai người vượt qua được.
Toshiro luôn thu mình trong thế giới riêng - một thế
giới chứa đựng những hối tiếc xót xa và lòng đố kỵ
nhỏ nhoi. Billy đến bên cạnh Toshiro và cùng gấp
quần áo với anh.

"Anh có muốn giữ lại bộ nào không ?"
Toshiro gật đầu: "Anh muốn giữ chiếc áo khoác

bằng dạ," vừa nói vừa nhấc nó lên rồi đặt xuống chiếc
bàn gỗ sơn xanh bên cạnh.

Nata bước vào phòng. Bà khá thân thiện với Billy

và thường thay mặt chồng nói chuyện với ông.

"Chị pha trà rồi đấy," Nata nói, giọng bà thật ngọt

ngào, đầm ấm.

Khoảng một tiếng sau, đống quần áo đã được

phân loại xong. Billy nói với người anh cùng cha
khác mẹ rằng mình không cần gì ngoài cái va-li của
mẹ. Toshiro đưa cho Billy một số bức ảnh bố đã chụp
khi còn trẻ. Billy giở lướt nhanh qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.