CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 316

"Vào đây ngồi ông sẽ mát hơn."
Giọng nói có phần mệt mỏi ấy là của một người

đàn ông có đôi mắt nhỏ màu xanh trong vắt, mặt đầy
vết rỗ - di chứng còn lại của mụn trứng cá từ thời
thiếu niên. Những mạch máu nổi rõ trên cái mũi to và
cái cằm phị. Cái bụng phệ phơi ra vì ông ta đang ngồi
trên một chiếc ghế lớn bằng gỗ sồi, hai cánh tay
khổng lồ với những ngón tay mũm mĩm khoanh trước
ngực. Nhìn vào hai gò má đỏ ửng của Clive, Billy hy
vọng người đàn ông này có thể giúp mình giải tỏa
được những bế tắc trong mấy ngày qua.

Clive Erdmann tự giới thiệu về mình. Ông ta nói

bằng giọng nhỏ và khoan thai như thể đang ngồi bên
bờ sông và lặng lẽ câu những chú cá hồi lấp lánh.
Clive là một cảnh sát lâu năm ở đồn cảnh sát trong
khu bảo tồn Peigan, cách trung tâm thành phố 55
phút lái xe. Trong suốt 36 năm làm cảnh sát, hầu như
ông chỉ làm việc với những thổ dân.

Clive bắt tay Billy rất chặt và chỉ bỏ ra khi đã

ngồi xuống ghế. Clive nói không ngừng nghỉ giống
như một bác sỹ đang say sưa giải thích các triệu
chứng của một căn bệnh. Ông kể rằng mình có hai
cậu con trai đã trưởng thành, còn vợ đã mất và được
mai táng trong nghĩa địa của thị trấn Fort Macleod.

"Dân Peigan ở Brocket gọi tôi là Mặt sắt. Đó là

một lời khen đấy. Họ nghĩ tôi là một người công tâm.
Tôi cũng có thể tự hào nói rằng mình không phải là
mẫu người ưa bạo lực dù phải chứng kiến nó nhiều
năm qua. Bạo hành gia đình, ma tuý và rượu đã làm
cho bọn trẻ ở đó phát điên phát cuồng. Chúng sẵn
sàng chĩa súng vào lỗ mũi của bất cứ người đàn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.