- Vô chi mà nhằm đúng lúc ác ôn ni cũng vô.
Mỹ mặc quần áo rồi mới nói với Hải:
- Ra sao gặp một lúc rồi đuổi bả về nghe …
Hải gật đầu:
- Mỹ lách qua chỗ liếp tránh ra đàng sau:
Thấy Mỹ đi rồi. Hải mới vờ như ngái ngủ sực tỉnh, khẻ đằng hắng
thì bên ngoài Duyên đã lên tiếng gọi:
- Anh Hải. Anh Hải ngủ chi mà say rứa. Hẹn người ta rồi nằm ngũ
như hò đò ni nè.
- Ai đó? Em phải không Duyên?
- Ừ … ra mở cửa lẹ lẹ lên …
Hải bước vội ra nhà ngoài, khẻ rút cái then cài cửa:
- Đẩy vô.
Duyên đẩy cửa lách mình vô, thấy Hải bèn đưa tay khẻ tát lên má
Hải nói:
- Chết dữ hôn, chi mà ngủ rứa. Hẹn người ta lại nằm ngủ …
Hải bình tĩnh đáp:
- Buồn ngủ quá trời, nằm xuống là ngủ ngay.
Duyên cười nói:
- Tối qua mần chi mà hôm nay buồn ngủ?
Hải đáp:
- Hôm qua đưa em về rồi còn phải xay mấy cối lúa cho đến khuya
mới đi ngủ. Sáng nay lại phải dậy sớm đi cày mệt quá trời … Duyên
xà đến đu người kề tai người yêu hỏi:
- Bây giờ vô giường, em ru cho anh ngủ nghe …
Hải thấp thỏm lo ngại Mỹ, nên chàng ngần ngại:
- Vô giường bây chừ mần răng mà ngủ được với em …
Duyên cau mặt giận dỗi:
- Mần chi mà anh không ngủ được.
Hải vẫn muốn đẩy Duyên về vì chàng sợ Mỹ còn đâu đó:
- Sợ mạ và chị Cò về bất tử.
Duyên cau mặt hỏi:
- Răng anh nói mạ với chị Cò đi kéo tơ bên ông nào?