Chó, Cụ Bà không sanh nữa. Cụ Bà sanh cậu Chó ở Huế khi Cụ Ông
còn là Tham Tri Bộ lại rồi đi Tuần Vũ Phú Yến, Tổng Đốc Bình Định,
ra Tổng Đốc An Tịnh, rồi Tổng Đốc Thanh Hóa mới về mần Thượng
Thơ Bộ lại làm chi mà không 17 năm trời. Bà gật đầu suy nghĩ và nói
:
- Hay là lấy vợ cho cậu Bẩy là phải.
- Cụ Lớn tính đúng …
Cụ Bà suy nghĩ rồi nói :
- Để tui bàn với Cụ Ông coi ra sao ? Cái khó một đứa mô lấy thằng
Bẩy, nếu nó biết thằng Bẩy tàn tật như rứa.
Mụ Tám nói :
- Dạ bẩm thiếu chi con gái nhà tử tế muốn lấy cậu Bẩy !
Cụ Bà cười nói :
- Tao tính khó con nhà môn đăng hộ đối với nhà ni thì khó mà hỏi
cho được, và khi hắn biết thằng Bẩy tàn tật như rứa thì họ từ hôn rồi.
Vã lại nếu con gái người ta về nhà mình mà thấy thằng Bẩy như rứa
hắn chạy mất rồi ra tiếng tăm lại lan rộng ra thì phiền lắm. Dù rằng,
mi cũng biết, chuyện thằng Bẩy chỉ trong nhà ni mà thôi. Ngoài ra ở
ngoài dấu kín không ai biết đến hết …
- Thằng Bẩy mà không tàn tật thì thiếu chi đứa muốn vào làm dâu
nhà ni. Mi coi mấy đứa đó toàn là con gái Cụ Thượng hay ít ra cũng
Cu Tuấn Vũ. Bố Chánh là dâu chớ có con gái nhà thường Mợ Đốc là
con Cụ Hoàng Thân, đỗ dược sĩ từ bên Tây về.
- Bây chừ khổ thằng Bẩy tàn tật mà tao lại thương hắn nhứt nhà.
Hắn như rứa rồi, bây chừ hắn lớn phải cưới cho hắn 1 đứa khấm khá
làm vợ làm chồng kết bạn hầu hạ hắn chừ …
Cụ Bà suy nghĩ một lát rồi kéo Mụ Tám lại gần nói nhỏ như
không muốn cho người khác nghe :
- Tao biểu mi điều ni nghen. Mi nhớ làm cho đúng, hể được tao
thưởng mi …
Mụ Tám Canh hớn hở :
- Dạ bẩm Cụ Lớn điều chi con mà mần không được không bao
chừ con dám từ chối hết. Dạ bẩm Cụ Lớn, con hầu trong dinh đã lâu