CÂU CHUYỆN DO THÁI - TẬP 1 - Trang 116

sẵn sàng sử dụng nguồn nhân lực dồi dào cho những mục tiêu kế
tiếp.

Trong nhật ký của mình, Ben-Gurion viết rằng bốn năm đầu

của nhà nước Israel là “những năm tháng vĩ đại nhất trong lịch sử
của chúng tôi…”
. Cũng trong những năm tháng này, ông hiểu ngay
được sự cấp thiết cần phải có liên minh với một cường quốc nước
ngoài nhằm đảm bảo rằng các nước Ả Rập sẽ không thể hủy diệt
được Israel. Nhưng có thể liên minh với cường quốc nào? Đó là một
câu hỏi mà sau nhiều năm Israel mới tìm được lời giải. Ben-Gurion
hiểu rằng Israel không thể đứng trung lập, và, nếu xung đột thế
giới nổ ra, Israel không thể tiếp tục giữ vị thế trung lập vì khi đó các
phe phái chẳng ai màng tới cái vị thế trung lập ấy, và một khi nước
Nga Xô Viết mở rộng can thiệp vào Trung Đông, thì đó sẽ cũng là
“dấu chấm hết của Nhà nước Israel và Chủ nghĩa Zion”. Mặc dù
vào những năm cuối 1949 đầu 1950, Hoa Kỳ và Anh quốc vẫn quay
lưng lại Israel, Ben-Gurion vẫn giữ vững luận điểm mà sẽ trở thành đá
tảng cho những quyết sách của ông sau này: Israel sẽ là thành lũy của
phương Tây ngay tại Trung Đông.

Vào cuối năm 1952, Israel đã định rõ đường lối chính trị của

mình, từ bỏ chính sách “không liên kết” và chấp nhận thái độ
nghiêng hẳn về phương Tây. Đàm phán hòa bình với các nước Ả Rập
đã thất bại, Israel phải chấp nhận đối mặt với thực tế rằng đất
nước sẽ không thể trông chờ vào giải pháp của Liên Hợp Quốc mà chỉ
có thể trông vào tiềm năng quân sự của chính mình cho thời gian dài
trước mặt.

1956: Cuộc chiến Sinai – Khủng hoảng kênh đào Suez

Tháng Hai năm 1955. Dải Gaza dậy lên cuộc leo thang quân sự căng
thẳng giữa Israel và Ai Cập. Mọi triển vọng hòa bình bị thiêu rụi.
Tháng Chín, căng thẳng đang lên cao thì một tin sững sờ ập đến từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.