CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 164

cứ luôn mồm kêu phải cho hai đứa nó thời gian riêng tư sao? Bây giờ có cơ
hội tốt như vậy còn cứ chần chừ. Đúng là đàn bà, rắc rối".

"Ông thích thì mắng tôi là được rồi, cần gì phải lôi toàn bộ đàn bà vào

mắng chung!"

"Nói như thế bà mới nhớ lâu!"

Ôn Khả Vân tức giận tóm lấy tay chồng. Hai người giằng co chốc lát đã

mệt, phải thừa nhận rằng mình đã già, không thể đọ sức giống thanh niên.

"Dạo này vợ chồng chúng nó có vẻ rất tình cảm. Tôi cũng đỡ lo!"

"Người hay lo hão lo huyền như bà có lúc nào bà biết yên tâm", ông

Giang hừ lạnh. "Hồi trẻ thì lo không tìm được đúng người lấy làm chồng,
kết hôn thì lo tôi đối xử với bà không tốt, mang thai thì lo sảy, tôi đi công
tác thì lo tôi có bồ, khi Thiệu Minh lớn được một chút đã vội lo nó không
đủ thông minh, khi nó quyết định đến công ty làm việc thì bà lại sợ nó cáng
đáng không nổi, rồi lo chuyện trăm năm đại sự của nó..." Những chuyện về
sau có lẽ không cần nhắc đến nữa.

Ôn Khả Vân vốn định lên tiếng phản bác nhưng chưa kịp mở lời thì mắt

đã hoen đỏ. Cuộc sống của bà trước kia dường như đúng là như vậy, hết lo
lắng cho chồng lại lo lắng cho con. Nhất là quãng thời gian Giang Thiệu
Minh xảy ra chuyện, bà chẳng thiết ăn uống, suốt ngày chỉ biết khóc.

Ông Giang vỗ về lưng vợ, an ủi: "Bây giờ bà có thể yên tâm được rồi.

Thiệu Minh và Tiểu Phán sống rất hạnh phúc, Tiểu Húc thì ngoan ngoãn.
Còn về phần tôi, già thế này rồi, còn cô nào thèm!".

Ôn Khả Vân nghĩ lại bản thân những năm qua, cảm thấy chuyến du lịch

lần này đúng là rất tốt, coi như tự thưởng cho mình một kì nghỉ phép dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.