CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 185

Giang Thiệu Minh nhìn chậu cây cảnh, thở dài, "Lộ Chi Phán, em nói

thật đi, quá khứ anh đã xảy ra những chuyện gì?" Anh nhìn cô chăm chú,
"Em nói đi, anh tin em".

"Em không biết anh đang nói gì", cô trốn tránh ánh mắt của anh. "Anh

xảy ra tai nạn, hôn mê suốt mấy năm, chỉ có vậy, không có gì kì lạ cả."

Chuyện của anh, cô không nắm rõ hết. Cô chỉ biết những người có liên

quan năm đó đều bị cảnh cáo hoặc yêu cầu giữ kín.

Trong lòng cô không ngừng cầu khẩn: đừng hỏi nữa, đừng hỏi gì nữa.

Giờ phút này, cô chợt phát hiện, những ngày qua bản thân đã quá hài lòng
với cuộc sống hiện tại, cô không muốn để bất kì ai phá vỡ nó. Chẳng lẽ cô
và anh không thể duy trì hạnh phúc này đến suốt đời hay sao?

Giang Thiệu Minh không bỏ cuộc, "Em có biết cái cảm giác chìm trong

mông lung khó chịu đến nhường nào không? Cho dù người khác nói gì
cũng không dám tin tưởng, bởi vì bản thân không nắm chắc điều gì cả, mọi
thứ như bong bóng xà phòng vậy."

Anh lặng lẽ nhìn cô, nhìn giọt nước mắt chậm rãi lăn khỏi đôi mắt cô.

Anh biết, cô đang đau lòng.

"Không có gì đặc biệt cả, chỉ là một vụ tai nạn cướp đi trí nhớ của anh.

Gia đình và tất cả người thân vẫn đang ở bên cạnh anh, tại sao anh có thể vì
những điều không đâu mà phủ định sự tồn tại của mọi người? Bố mẹ mà
biết chắc chắn sẽ rất buồn."

Giang Thiệu Minh khẽ cười. Anh cảm thấy về điểm này, anh và cô thật

giống nhau, đều rất nhẫn tâm. Rõ ràng cô đã đau lòng thay cho anh vậy mà
vẫn không chịu nói ra sự thật, lại còn lấy bố mẹ ra làm lá chắn. Còn anh,
biết rõ cô khó xử, nhưng vẫn dồn ép cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.