CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 218

Tống Ngữ Vi lắc đầu, nước mắt vẫn tuôi rơi, "Không phải nếu, đó là sự

thật! Đó là những chuyện chúng ta đã trải qua... Anh bị mất trí nhớ và quên
em cũng không sao cả, nhưng xin anh đừng nhìn em với ánh mắt xa lạ như
thế, nó khiến em sợ hãi...".

Giang Thiệu Minh thở dài, đưa khăn tay cho cô ta.

"Anh... em nghe nói anh đã kết hôn và có con. Chắc hẳn cô ấy là một

người môn đăng hộ đối với anh? Thật tốt, hai bác có thể yên tâm, còn anh
cũng hạnh phúc." Tống Ngữ Vi nói những lời này trong khi nước mắt vẫn
đang rơi, có vẻ như cô ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.
"Anh đã quên hết tất thảy, như vậy cũng tốt, dù sao bố mẹ anh cũng không
muốn anh nhớ lại em. Bây giờ anh có thể tiếp tục cuộc sống hạnh phúc của
anh, làm người chồng tốt của vợ anh, người cha tốt của con anh. Anh và cô
ấy đã ở bên nhau lâu như thế, chắc chắn anh đã có tình cảm với cô ấy rồi.
Anh đã quên em nên sẽ không khó xử, cũng không cần cảm thấy mắc nợ
em đâu. Em vốn dĩ đã bị loại ra khỏi cuộc đời anh từ lâu lắm rồi, hiện giờ
như vậy cũng tốt... Chỉ cần anh hạnh phúc..."

Phòng bệnh chìm vào yên lặng. Tống Ngữ Vi ngước lên nhìn Giang

Thiệu Minh, thấy anh cũng đang trầm mặc nhìn mình. Cô ta chợt hoảng
hốt, không rõ mình đã nói gì sai.

Giang Thiệu Minh quay mặt đi, "Việc này không cần cô bận tâm. Hơn

nữa, họ giấu giếm tôi lâu như vậy, tại sao tôi cần phải làm theo sự sắp đặt
của họ chứ!".

"Đó là người thân của anh, anh cũng nên đứng trên lập trường của họ để

suy nghĩ."

Giang Thiệu Minh lắc đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này.

"Cô thu dọn xong hết chưa? Tôi đưa cô về."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.