CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 228

Giang Thiệu Minh nhíu mày vì thái độ của cô.

Lát sau, cô khẽ thở dài: "Không cần thăm dò em...".

Một câu không đầu không cuối, nhưng Giang Thiệu Minh lại hiểu rõ.

Không cần thăm dò cô nữa, vô dụng thôi, bởi cô sẽ không nói gì cả.

Về đến nhà, Lộ Chi Phán chủ động xuống xe, nhưng không mở được

cửa. Cô nhìn Giang Thiệu Minh. Lúc này, anh mới chậm rãi lên tiếng: "Lộ
Chi Phán, em không nói thì có người khác nói, chẳng hạn như... Tống Ngữ
Vi".

Dứt lời, anh ngước lên nhìn cô qua gương chiếu hậu. Quả nhiên sắc mặt

cô bỗng dưng trắng bệch.

"Anh nói cái gì?" Lộ Chi Phán hoảng hốt lắc đầu, "Không... không thể

nào".

"Cái gì không thể? Cô ta không thể cho anh biết mọi chuyện hay là anh

không thể tìm được cô ta?" Giang Thiệu Minh quay lại nhìn cô.

Lộ Chi Phán nhắm nghiền hai mắt, "Tại sao phải ép em như thế? Năm

lần bảy lượt thăm dò em để làm gì? Thiệu Minh, lúc này anh thực sự rất xa
lạ...".

Anh không tiếp lời, hóa ra cô biết hết mọi chuyện.

Lộ Chi Phán thử đẩy cửa xe một lần nữa, cửa mở. Cô bước ra ngoài.

Giang Thiệu Minh lái xe đến công ty. Tìm lại trí nhớ là chuyện của cá

nhân anh, không thể làm ảnh hưởng tới công việc. Cuối ngày, anh lại đến
khu tập thể Hạnh Phúc tìm gặp Tống Ngữ Vi. Hai chữ "hạnh phúc" sơn trên
tường đã rất mờ, nếu không nhìn kĩ thì không thể nhận ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.