CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 305

Lộ Chi Phán ngồi vào ghế phụ lái. Giang Thiệu Minh lặng im nhìn cô rồi

bất giác mỉm cười. Đàn ông sợ nhất hai kiểu phụ nữ, một là quá độc lập,
hai là quá nhiều tiền. Cả hai kiểu phụ nữ này đều không cần dựa dẫm vào
đàn ông, thế nên họ có thể coi nhẹ đàn ông.

"Sao? Không nhận ra ai à?" Cô nói đùa.

"Em có vẻ vẫn sống tốt nhỉ?"

Cô nhìn vào mắt anh, "Không tốt thì phải thế nào?". Khóc lóc đau buồn?

Mặt mũi tiều tụy như thể không sống nổi nếu thiếu anh? Thực ra, chẳng có
ai là không thể rời bỏ ai. Tình yêu vĩ đại đến đâu cũng chỉ là do con người
ta tô vẽ thêm thôi.

"Có thể giả vờ đau khổ một chút." Anh nói.

Cô quay mặt đi, không trả lời. Giả vờ đau khổ ư, giả vờ nhớ thương ư?

Liệu anh có quan tâm không?

Giang Thiệu Minh đưa cô đến một nhà hàng. Lộ Chi Phán xuống xe liền

gọi điện cho Từ Lâm, báo mọi người không cần chờ cơm.

Hai người ngồi vào bàn, anh mới lên tiếng: "Món ăn ở đây rất ngon".

Lộ Chi Phán không tiếp lời. Cô thầm nghĩ, ắt hẳn anh tới đây không phải

mới chỉ ngày một ngày hai, vậy nên mới biết rõ nơi này đến thế.

Giang Thiệu Minh đưa thực đơn cho cô, cô cũng không làm khách, gọi

vài món và một chai rượu. Trước khi nhân viên phục vụ đi, cô còn căn dặn
họ mang li và rượu lên trước, đồng thời mang thêm một bình nước lọc.

Rất nhanh những thứ cô yêu cầu đã được bày đủ trên bàn. Bấy giờ, cô

mới mỉm cười nói: " Giang Thiệu Minh, chúng ta làm vợ chồng cũng khá
lâu rồi nhưng chưa chơi trò chơi bao giờ. Hôm nay thử chơi một lần nhé!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.