CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 310

Lộ Chi Phán nhìn Giang Thiệu Minh, chợt cảm thấy xót xa cho bản thân.

Vì sao khi chứng kiến tình cảm của người khác, cô lại phủ nhận tình cảm
của mình? Đúng như anh nói, bất kể là cô hay Mạnh Chính Vũ, đều không
bao giờ nguyện chết vì đối phương, vì thế cả đời này họ không thể có tình
yêu thật sự ư?

Nhận ra mình đang bối rối, cô day trán nói: "Ăn thôi".

Cho dù tỏ ra quyết đoán thế nào, cô cũng không thể lừa dối bản thân. Rõ

ràng cô rất để tâm. Cô muốn trở thành người duy nhất... Không có tâm
trạng ăn uống, đồ ăn dù có ngon đến đâu cũng trở nên vô vị trong miệng cô.

"Sao thế? Không hợp khẩu vị à?"

"Cảm thấy trong người hơi mệt, không muốn ăn."

"Mệt hay là trông thấy anh nên ăn không ngon?"

Chẳng mấy khi anh nói đùa như vậy, Lộ Chi Phán có chút kinh ngạc. Cơ

hồ nhận ra sự luống cuống của mình, anh hơi cúi đầu không nhìn cô nữa.
Vào giờ khắc này, cô nghĩ, nếu thật sự quyết định ra đi, có lẽ về sau sẽ
chẳng còn nhiều cơ hội gặp anh. Tương lai, anh sẽ lại kết hôn, Tiểu Húc sẽ
gọi người phụ nữ khác là mẹ. Viễn cảnh ấy khiến sống mũi cô cay cay,
chẳng hiểu sao cô lại chắc chắn rằng anh nhất định sẽ tái hôn và yêu thương
người ấy hết mực.

Giang Thiệu Minh ăn vài miếng thì buông đũa xuống, uống một chút

rượu rồi nói: "Anh không rõ lắm em đang lo lắng điều gì. Nguyên nhân ban
đầu khiến anh phải tìm hiểu quá khứ của mình không phải là bởi ai đó
trước kia rất quan trọng với anh, mà bởi anh không muốn sống mãi trong
cảm giác mơ hồ, ai nói gì nghe nấy. Trong thời gian đó, đúng là anh đã
không nghĩ đến cảm xúc của em, đây là lỗi của anh. Nhưng mà Lộ Chi
Phán, anh luôn tin tưởng em, ngay cả lúc anh ép em nói ra sự thật. Chỉ cần
em chịu nói, anh sẽ tin, nhưng em đã lựa chọn im lặng. Anh đã rất tức giận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.