CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 87

người đối diện. Cô rất đẹp, không phải kiểu "nghiêng nước nghiêng thành"
thu hút mọi ánh nhìn, mà là một vẻ đẹp tĩnh lặng như phong cảnh, khiến
người ta muốn thưởng ngoạn, muốn tìm hiểu.

Những ngày tiếp đó, Giang Thiệu Minh bận quay cuồng đầu óc, liên tục

phải tăng ca. Chỉ có điều, mỗi sáng anh đều tranh thủ đưa con trai đi nhà trẻ
rồi mới đến công ty, anh còn căn dặn thằng bé buổi tối ngủ sớm, không cần
đợi anh về.

Lộ Chi Phán hằng ngày vẫn ở nhà với Ôn Khả Vân, chiều đi đón Thành

Húc, tối để đèn đợi Giang Thiệu Minh tan ca. Cô rất thích cuộc sống cứ
bình lặng trôi qua như vậy.

Mấy ngày sau, dự án lớn của công ty cuối cùng đã hoàn thành, Giang

Thiệu Minh về nhà sớm hơn mọi hôm. Trông thấy anh về, Ôn Khả Vân
đang đứng ngoài sân tỉa cây cảnh, ngạc nhiên hỏi: "Quên gì ở nhà à? Sao
không gọi điện bảo người mang đến công ty cho, cần gì phải quay lại".

Giang Thiệu Minh cười, "Con xong việc nên về sớm".

Một người bận rộn như vậy mà cũng có khái niệm "xong việc" ư? Ôn

Khả Vân nghi hoặc nhìn con trai.

Giang Thiệu Minh khẽ hắng giọng, giải thích: "Con đang định đưa Tiểu

Phán đi chơi đâu đó vài ngày".

Ôn Khả Vân ngẩn ra giây lát, thoáng chốc liền hiểu vì sao thời gian qua

Giang Thiệu Minh phải gấp rút giải quyết công việc như vậy. Trong lòng
vô cùng mừng rỡ nhưng ngoài mặt, bà vẫn làm bộ phật ý, "Con trai nuôi
khôn lớn rồi lại thành của người khác. Sao không định đưa bà mẹ già này đi
chơi?".

Giang Thiệu Minh cười chữa ngượng, "Mẹ, chẳng phải đã có bố con

quan tâm chăm lo cho mẹ từng ngày từng giờ rồi sao ạ? Không nên tham

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.