CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 259

thành quen, đâm ra quên luôn tên gọi ban đầu của nhà hàng, mà đều quen
miệng gọi là “Lão Nhị Vị”.

Tư Tồn chăm chú lắng nghe, sau đó tò mò hỏi: “Vậy bây giờ còn gọi

là “Lão Nhị VỊ” nữa không anh?”

Mặc Trì đang định trả lời thì nhân viên phục vụ đã mang thịt gà xé

phay ra và nói bằng giọng Bắc Kinh: “Món ăn tới rồi đây, mời nhị vị từ từ
thưởng thức!”

Tư Tồn phì cười, nói nhỏ: “Chúng ta rõ ràng có ba người, sao gọi là

nhị vị được nhỉ?”

Dưới sự thúc ép của Tư Tồn, Mặc Trì ăn thêm hai cái bánh bao nữa,

còn lại đều được hai cô gái giải quyết sạch sẽ. An xong, Tịnh Nhiên nói:
“Tranh thủ buổi chiều, em và chị đến cổng các xí nghiệp, nhất định sẽ bán
được không ít đâu”.

“Anh đi cùng với hai người”, Mặc Trì nói.

“Anh không phải đi làm sao?”, Tịnh Nhiên hỏi.

“Thời gian nghỉ trưa của cơ quan về mùa hè khá dài. Thay vì về nhà

ngủ, chi bằng cùng hai người đi thực hành nền kinh tế thị trường còn hơn”,
Mặc Trì cười giải thích.

Các cô gái không thể bán hàng cố định một chỗ vì không có giây phép

kinh doanh. Họ đành phải mang theo đống băng nhạc, tiến hành “chiến
tranh du kích”. Mặc Trì suy nghĩ, công nhân còn trong độ tuổi thanh niên,
chắc chắn thích những thứ mang tính thời thượng. Nếu đặt quầy hàng trước
cổng lớn của các công xưởng, nhất định sẽ nhận được sự hưởng ứng của
mọi người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.