CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 273

Băng bó cánh tay xong, Mặc Trì liền nhẹ nhàng cởi áo ngoài của cô ra.

Ông tay áo đã nát bươm, một chiếc sơ mi hoa đang đẹp là thế, bây giờ chỉ
còn nước vào thùng rác. Hai tay Mặc Trì đặt lên đùi cô.

Tư Tồn rất tự nhiên vòng tay qua ôm cổ anh, đôi môi khẽ mấp máy,

hai má đỏ ứng.

Mặc Trì kéo tay cô xuống: “Đang ban ngày ban mặt, em định làm gì?

Anh còn phải bôi thuốc cho em đây này”.

Tư Tồn như chợt tĩnh giấc mộng, mới nhận ra mình đã quá chìm đắm

trong sự ấm áp mà Mặc Trì đem lại, đã bất giác “nghĩ lung tung”. Khuôn
mặt cô càng đỏ ửng, đầu cúi gằm xuống, thẹn thùng không dám nhìn anh.

Mặc Trì lại nhanh nhẹn tháo quần dài giúp cô. Đầu gối của cô vốn

trắng như tuyết, giờ điểm vào vết bầm dập, thâm tím, trông thật là thảm hại.
Mặc Trì thấy lòng đau nhói, mắt nhìn hai viên bông nhúng thẫm nước muôi
nhưng vẫn ngồi thần ra đó, không nỡ xoa lên đầu gối cô.

Tư Tồn nhắm chặt mắt, hai tay bám lấy thành giường, trông bộ dạng

giống như một kẻ tử tù đang chờ lên giàn giáo. Một lúc lâu sau vẫn không
thấy động tĩnh gì, cô mở mắt ra thì thấy Mặc Trì vẫn đang cầm nhíp gắp
bông trong tay.

Tư Tồn thở hắt ra, hoang mang hỏi: “Sao anh không lau nữa?”

Mặc Trì thổi nhè nhẹ vào chỗ vết thương, rồi dằn lòng, xát miếng

bông thấm nước muôi lên đó. Tư Tồn lại đau đớn rên rỉ. Cô đau đến mức
chân tay vung vẩy, đạp loạn cả lên. Một tay Mặc Trì nắm chắc bàn chân cô,
tay còn lại nhanh chóng làm sạch vết thương.

Tư Tồn vừa xót vừa đau, vẫn không ngừng rên rỉ. Một lúc sau, Mặc

Trì thấp giọng nói: “Băng bó xong rồi, em đừng kêu nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.