CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 343

Lúc này là giờ ăn cơm, trong thư viện chỉ lác đác một vài người. Tư

Tồn ôm đầu, những mong thời gian trôi qua thật nhanh, đợi những người
bạn cùng phòng ngủ hết, cô mới lén lút trở về. Cô có thể nhẫn nhịn trước
lời bàn tán của những người xa lạ, nhưng cô không chịu được ánh mắt lạnh
lùng, phê phán của những người cô vẫn coi là bạn bè: “chị em” thân thiết.
Nửa tiếng sau, thư viện bắt đầu đông dần. Tư Tồn ngẩng đầu nhìn lên,
chẳng biết từ lúc nào, xung quanh cô đã đặc kín người. Nhiều người trong
số họ sách không đọc mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

Tư Tồn hoảng hốt. Lẽ nào, ngay cả ở thư viện cô cũng không được

yên thân sao? Lẽ nào, thế giới này không chừa cho cô lấy một khoảng
trống, dù chỉ là để ngồi yên tĩnh một mình hay sao? Không buồn thu dọn
đống sách trước mặt, cô lập tức rời khỏi thư viện.

Khi đi tới hành lang, cô nghe tiếng một người gọi tên mình. Tư Tồn

quay đầu nhìn, hóa ra là Lưu Trí Hạo. Anh ta chạy tới trước mặt cô: “Lúc
nãy nhìn thấy em ở trong phòng đọc tôi đã định gọi ra. Ai dè chưa kịp gọi
thì em đã ra trước rồi”.

Tư Tồn nhỏ nhẹ đáp lại: “Thầy Lưu”. Từ khi Lưu Trí Hạo trở về

trường làm giáo viên, cô chuyển từ cách xưng hô “sư huynh” sang gọi
“thầy giáo”.

“Em tới văn phòng của tôi ngồi một lát”, Lưu Trí Hạo nói.

Tư Tồn chỉ chực rơi nước mắt. Lúc này, hơn bao giờ hết, cô cần một

người có thể thông cảm và ủng hộ mình. Tư Tồn cảm động nhìn người sư
huynh đồng thời cũng là thầy giáo rồi cùng anh đi tới văn phòng. Lưu Trí
Hạo pha cho cô một tách trà nóng. Tư Tồn cầm tách trà trong tay, nước mắt
cứ thế tuôn ra.

“Chuyện của em, anh đã nghe người ta bàn ra tán vào rất nhiều rồi”,

Lưu Trí Hạo vào chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.