CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 356

tư thế như lúc trước, anh ngồi trên ghế ôm lấy quyển sách. Tư Tồn đến bên
cạnh anh, cả hai chìm trong im lặng.

Mặc Trì mãi vẫn chưa giở sang trang sách mới. Tư Tồn biết anh cũng

chẳng còn tâm trí nào mà đọc sách. Ánh mắt của anh rơi vào một khoảng
trống trên trang sách, còn tâm tưởng không biết đang phiêu du nơi nào. Cô
không dám hỏi, cũng chẳng dám nói gì, chỉ câm lặng ở bên cạnh anh.

Hai người cứ ngồi như thế cho tới khi màn đêm buông xuống. Khi Tư

Tồn bật đèn lên, sắc mặt Mặc Trì càng lộ rõ vẻ nhợt nhạt.

Cô run rẩy nói: “Mặc Trì, để em đỡ anh lên giường, được không?”.

Mặc Trì trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu.

Tư Tồn không chịu được nữa nên cố lay Mặc Trì rồi hét lớn: “Mặc Trì,

em xin anh, hãy nói với em một câu đi!”

“Nói gì bây giờ?”, Giọng nói của Mặc Trì trở nên bình thản khác

thường.

“Anh hãy mắng em, trách em, sao cũng được. Em đã phạm phải sai

lầm không thể tha thứ, nhưng anh đừng trừng phạt chính mình vì sai lầm
của em như thế”, Tư Tồn hét lớn.

Mặc Trì khẽ lắc đầu: “Em không làm gì sai cả”.

Tư Tồn thần người ra, thở dốc. Sự bình thản của Mặc Trì khiến cô

càng thấy sợ hãi. Mặc Trì bám vào thành bàn, tự mình đứng dậy rồi nhấc
lấy cây nạng, đi ra ngoài.

“Mặc Trì, anh đi đâu?”, Tư Tồn lớn tiếng hỏi.

“Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.

“Đây là phòng của chúng ta? Anh còn phải đi đâu nghỉ ngơi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.