CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 382

bắt được xe đi thẳng tới bến tàu. Ba tiếng đồng hồ sau, họ đã có mặt trên
tàu hỏa.

Tư Tồn không ngớt lời cảm thán: “Thật không ngờ trên tàu hỏa cũng

có giường nằm”.

Ngày hôm sau, Mặc Trì và Tư Tồn đã về tới ga tàu của thành phố X.

Bác Chương từ khi nào đã đợi sẵn ở cửa ra để đón họ. Ngồi trên xe riêng
của Thị trưởng Mặc, cảm giác vui vẻ suốt cuộc hành trình của Tư Tồn
dường như biến mất, thay vào đó là nỗi lo lắng không yên về những tình
huống sẽ phải đối mặt khi về đến nhà. Mặc Trì nắm chặt tay cô, âm thầm
động viên. Tư Tồn đáp lại anh bằng ánh mắt thể hiện rõ vẻ dũng cảm. Cô
ghé sát vào tai anh thì thầm: “Anh đừng lo lắng gì nhé!”

Khi về tới nhà, họ thấy cô giúp việc đang bày bàn ăn. Vừa nhìn thâ'y

hai người bước vào, cô giúp việc vội vàng ra xách đồ rồi rót nước, bưng
hoa quả tới. “Cô không cần phải làm thế đâu”, Mặc Trì nói, “Ba mẹ cháu
đâu rồi?”

“Chủ tịch Trần gọi điện về thông báo, tối nay cả Thị trưởng và Chủ

tịch đều bận, phải đến khuya mới về. Chủ tịch dặn hai người cứ dùng bữa
trước”, cô giúp việc trả lời.

Mặc Trì biết mẹ mình cố tình thể hiện “thị uy” với Tư Tồn. Đừng cho

rằng cô cứ bỏ đi là xong chuyện, món nợ này bà vẫn phải tính. Trần Ái Hoa
không phải là người mẹ nuông chiều con cái. Mây năm gần đây, vì sức
khỏe Mặc Trì không được tốt nên bà mới rộng rãi hơn với anh. Còn trong
những vấn đề mang tính nguyên tắc, bà tuyệt đối không xuề xòa dễ dãi.

Tư Tồn quay sang Mặc Trì, giọng dứt khoát: “Tối nay mẹ về, em sẽ

thưa chuyện với mẹ”.

Mặc Trì nhìn cô, lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tư Tồn mím chặt môi nói: “Là

họa do em gây ra, em phải tự mình đối diện”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.