CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 383

“Anh sẽ đi cùng em”. Mặc Trì đưa tay nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm,

chắc nịch như đinh đóng cột.

Đêm đã khuya mà vẫn chưa thấy Trần Ái Hoa về. Mặc Trì rốt cùng

cũng không đấu lại được nỗi mệt mỏi sau cuộc hành trình dài. Anh đã buồn
ngủ díp cả mắt lại rồi. Để Tư Tồn dìu về giường nằm, nhưng trong lòng anh
vẫn không yên tâm: “Lúc nào mẹ về em nhớ gọi anh dậy”. Cô phải đồng ý
anh mới chịu đi ngủ.

Tư Tồn ngồi bên bàn chờ đợi. Khi nghe thấy tiếng bước chân của Trần

Ái Hoa và Thị trưởng Mặc, cô căng thẳng tới mức tim đập loạn nhịp, tưởng
như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi. Cô quay lại nhìn Mặc Trì lúc này
đang chìm sâu vào giấc ngủ, trong lòng bỗng tràn trề dũng khí. Có anh ở
đây rồi, cô còn phải sợ hãi điều gì nữa chứ?

Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng bước ra.

“Mẹ”, cô lên tiếng gọi Trần Ái Hoa.

Trần Ái Hoa vừa bước qua phòng của Mặc Trì và Tư Tồn, nghe thấy

tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn cô. Thị trưởng Mặc cũng dừng bước. Tư
Tồn lại nhỏ nhẹ cất tiếng: “Ba”. Thị trưởng Mặc thoáng mỉm cười, nhưng
rồi ngay lập tức “ngụy trang”, giấu đi những nét biểu cảm trên khuôn mặt.
Trần Ai Hoa vẫn nghiêm mặt không nói gì. Tư Tồn nhẹ nhàng bước về phía
họ, thu hết dũng khí cất tiếng: “Ba mẹ, con có chuyện muốn thưa”. Hiểu ý
cô, Trần Ái Hoa khẽ nói: “Vào thư phòng đi”.

Trần Ái Hoa ngồi xuống bên bàn, Tư Tồn cúi đầu đứng trước mặt bà.

Trần Ái Hoa trầm mặc, còn Tư Tồn lại mím chặt môi, nói với giọng rất
nhỏ: “Lần này, con biết con đã phạm phải một sai lầm lớn. Mẹ có thể rộng
lượng tha thứ cho con được không?”

Trần Ái Hoa lạnh lùng “hừm” một tiếng: “Cô quả là lợi hại. Cô biết nó

không nỡ rời xa cô, thế nên cô nhất định phải bỏ chạy xa như thế để bắt nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.