CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 385

cũng không nói với bạn bè về chuyện đó để họ làm chứng cho con... Nhưng
con chưa bao giờ cho anh ta cơ hội...”, Tư Tồn bắt đầu nói năng hỗn loạn,
không đầu không cuối.

“Không cho cơ hội mà người ta lại hôn cô?”, Trần Ái Hoa là sinh viên

đại học của thế hệ trước, bà không tưởng tượng nổi sinh viên ngày nay lại
“thoáng” đến thế.

Tư Tồn có ngàn cái miệng cũng không thể biện minh nổi ình. Đúng

lúc cô không biết nói năng gì nữa, cửa thư phòng bỗng mở ra. Mặc Trì và
Thị trưởng Mặc đang đứng trước cửa.

“Hai người đứng đó làm gì? Mặc Trì, sao con lại tĩnh dậy?” Thấy Mặc

Trì chỉ mặc phong phanh mỗi bộ đồ ngủ mỏng tang, Trần Ai Hoa khẩn thiết
nói: “Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh”.

Nhanh mắt thấy trên sô pha có chiếc áo khoác của Mặc Trì, Tư Tồn

vội khoác lên người cho anh. Mặc Trì giữ chặt tay cô, quay sang nói với
mẹ: “Mẹ, con tin tưởng Tư Tồn”.

Trần Ái Hoa kinh ngạc nhìn Mặc Trì.

Mặc Trì lúc này đang chống nạng, vẻ mệt mỏi và suy nhược khiến anh

phải dịch chuyển chân phải để giữ thăng bằng. Nhưng anh vẫn nắm chặt lấy
tay Tư Tồn: “Con tin cô ấy không có lòng dạ nào khác”.

“Tại sao?”, Trần Ái Hoa nghiêm giọng hỏi: “Chuyện vốn do một tay

nó gây ra chẳng những kinh thiên động địa, lại còn lan về tận nhà rồi đấy”.

Mặc Trì vặn lại mẹ: “Nếu Tư Tồn thật sự có tình ý với người đó, liệu

có để chuyện này lan về nhà được không, có đến tai ba mẹ được không?”

Trần Ái Hoa nhất thời không nói được gì. Có lẽ, bà cũng như bao

người khác, chỉ nhìn thấy khía cạnh phức tạp và rùm beng của sự việc mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.