bỏ qua một lí lẽ đơn giản mà đến trẻ con cũng biết.
“Tư Tồn mới mười chín tuổi. Cô ấy không biết xử lí ra sao đối với
những sự việc như thế này nên mới làm lớn chuyện như hiện nay. Cô ấy
đáng yêu như thế, được người khác quý mến là chuyện rất bình thường.
Nhưng thái độ của cô ấy từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, cô ấy chỉ yêu
mình con”. Nói đến đây, Mặc Trì khẽ nhếch môi cười mỉm, một nụ cười
che giấu niềm đắc ý trong lòng anh.
Trần Ái Hoa vội đấu dịu: “Dù sao thì chuyện cũng quá kinh động rồi.
Tư Tồn không được đi học nữa”.
“Không được. Cô ấy đã phải cố gắng thế nào mới thi đỗ”. Mặc Trì vội
vã trả lời mẹ, Tư Tồn xấu hổ cúi thấp đầu.
“Từ đầu đến cuối, Tư Tồn đều là người vô tội.”, Mặc Trì tiếp tục nói:
“Cô ấy bị tên lưu manh đó bắt nạt. Bây giờ tin đồn lại lan rộng khắp nơi.
Dù gì tin đồn cũng chỉ do đám người vô công dồi nghề đoán bừa rồi dựng
lên, chứ không phải do Tư Tồn nói. Nếu nhắc đến trách nhiệm thì trách
nhiệm của con là lớn nhất. Con tới trường học của Tư Tồn, lại còn đánh
nhau với tên Giang Thiên Nam đó, để mọi người đều biết Tư Tồn có một
người chồng tàn tật. Tin đồn làm sao mà không xuất hiện cơ chứ?”
Tư Tồn đau lòng nhìn anh: “Mặc Trì, anh đừng nói mình như thế,
không phải như anh nghĩ đâu”.
Trần Ái Hoa cũng xúc động. Nếu không phải Mặc Trì yêu người con
gái này thì làm sao nó có thể mang khiếm khuyết của bản thân ra để biện
hộ cho cô ta như thế?
Mặc Trì quay sang nhìn Thị trưởng Mặc: “Ba, con biết chuyện riêng
của con đem lại phiền phức cho công việc của ba. Con xin lỗi!” Anh cúi
đầu tỏ ý nhận lỗi.