nhà mà vẫn thấy cá bơi tung tăng được. Mặc Trì đưa tay vớt con cá lên.
Anh nhớ, hồi nhỏ cùng bạn bè ra sông bắt cá, còn tự làm món “cá nướng
đồng quê” nữa kia mà. Lần đó, họ chỉ đơn giản lấy đá cuội đập vào đầu con
cá, rồi dùng một hòn đá nhọn rạch bụng nó ra, sau đó rửa sạch sẽ. Nghĩ tới
đó anh liền bắt tay làm ngay. Anh đặt con cá lên thớt, dùng con dao cỡ vừa
đập liền hai nhát lên đầu con cá đen đủi, một lúc sau thấy nó đã không còn
vùng vẫy nữa.
Tư Tồn tròn mắt ngạc nhiên, phấn khích nhìn Mặc Trì đầy ngưỡng
mộ: “Anh biết làm cá sao?”
“Đó gọi là tự học thành tài”. Mặc Trì cười nói, rồi với vẻ thành thạo,
chặt bỏ đầu đuôi, mổ bụng cá ra, lột bỏ nội tạng rồi rửa lại sạch sẽ, đoạn
quay lại Tư Tồn, giọng điệu đầy kiêu hãnh: “Đồng chí vợ. Anh đã làm sạch
“cà tím” cho em rồi. Bây giờ tất cả giao cho em đấy”.
Tư Tồn nhanh nhẹn đổ dầu vào chảo, đợi dầu sôi cho cá vào rán. Sau
khi trở cho cả hai mặt đều chín vàng rộm, cô vớt ra, sau đó cho gừng, tỏi,
hành vào phi vàng, tạo mùi thơm nức mũi. Cuối cùng, cô lại cho cá vào nồi,
nêm gia vị rồi đổ rượu vào om. Tận mắt thấy một chuỗi động tác nom rất
chuyên nghiệp và thuần thục của Tư Tồn, Mặc Trì tưởng như đang được
thưởng thức một màn biểu diễn nghệ thuật vậy. Anh nắm chặt cây nạng, tựa
người vào cửa, ngắm nhìn cô vợ nhỏ đang bận rộn với bếp núc. Anh nửa
đùa nửa thật: “Đồng chí vợ ơi, anh có giúp được gì không? Anh làm bếp
phó cho em nhé?”
“Anh mang đường trắng với dấm lại đãy cho em”, Tư Tồn lập tức “ra
lệnh”.
Nhưng một hồi sau, cô vẫn không thấy động tĩnh gì của Mặc Trì. Hình
như anh đang bị chôn chân trước tủ đựng gia vị. Tư Tồn thấy trên tay anh
đang cầm một lọ hạt tiêu, liền hét lên: “Không được ngửi!”