Mặc Trì cười tít mắt, thong thả ra phòng khách ngồi, vểnh tai lên nghe
ngóng động tĩnh trong bếp. Trong bếp, nồi niêu xoong chảo như đang tấu
nhạc vậy. Các loại gia vị như gừng, tỏi, hành cũng phụ họa cùng, chẳng bao
lâu sau, hương thơm đã lan ra tận phòng khách.
Cũng với từng ấy nguyên liệu, nhưng cách chế biến của Tư Tồn hoàn
toàn khác với cô giúp việc. Cô giúp việc thích làm món tôm xào rau cần,
còn Tư Tồn chỉ xào chay. Cô giúp việc thường làm tôm hùm sốt cà chua,
còn Tư Tồn lại biến tấu thành món cà chua xào trứng.
“Bữa cơm hôm nay có cá, có rau, có cả canh nữa”. Tư Tồn nhanh
nhẹn bày bát đũa ra, cuối cùng bưng ra món cá kho làm theo phương pháp
nấu cà tím. Mặc Trì tiến lại bàn ăn, lén nhón một miếng rau lên miệng.
“Không được ăn vụng! Đợi mẹ về rồi cùng ăn!”, Tư Tồn nghiêm mặt
nói với Mặc Trì.
Mặc Trì vừa chóp chép nhai vừa nói: “Có người muốn lấy lòng mẹ
chồng, không thèm để ý gì đến chồng kìa”.
Tư Tồn xấu hổ dựa vào vai Mặc Trì, cười cầu hòa: “Đây là lần đầu
tiên em nấu cơm cho gia đình, đương nhiên phải đợi mẹ về cùng ăn rồi,
nhưng em không để anh bị thiệt đâu”. Cô lấy ra hai quả trứng luộc còn
nóng hôi hổi đưa cho anh: “Anh ăn lót dạ trước nhé!”
“Thế còn tạm được”. Mặc Trì vẻ hí hửng như trẻ thơ, cười sung sướng
rồi tiện tay lấy nạng đập vỏ trứng, bóc xong liền dúi vào miệng cô một quả.
Kì nghỉ đông chẳng mấy chốc đã tới. Tư Tồn không phải đến trường,
cả ngày chỉ quanh quẩn trong nhà cùng Mặc Trì, lúc thì luyện thư pháp
trong thư phòng, khi lại cầm cuốn Sổ tay nấu ăn để nghiên cứu món mới.
Những món rau cô làm thường được Trần Ái Hoa khen ngợi. Bà bảo, cứ ăn
rau đơn giản thế này là dễ chịu nhất. Đó là lần đầu tiên Trần Ái Hoa khen
ngợi con dâu. Tư Tồn được khen mà trong lòng vẫn không khỏi phập