Tịnh Nhiên cười đáp: “Anh ấy mời anh chị tới Bắc Kinh chơi. Bao giờ
anh chị tới sẽ được gặp mặt”.
Mặc Trì vui ra mặt, vừa cười vừa đáp: “Được, nhất định là như thế! ”
Tư Tồn nghe thế lại thêm phần sung sướng tới mức nhảy cẫng lên, bởi
từ bé tới giờ, cô chưa từng đặt chân tới Bắc Kinh!
Sau Tết Nguyên Đán, Tư Tồn bước sang năm cuối đại học. Họ chưa
đến được Bắc Kinh vì Tư Tồn còn bận đi thực tập.
Đơn vị cô đến thực tập là tòa soạn báo Hoa sơn văn học của thành phố
X. Nơi này chỉ cách Cục Dân chính có một con phố, Tư Tồn cảm thây rất
hài lòng bởi hằng ngày cô được cùng Mặc Trì đi làm. Mặc Trì mất hai mươi
phút để đưa cô tới cổng tòa soạn, sau đó anh phải đi qua một con phố nữa
mới đến cơ quan của mình.
Buổi trưa, Mặc Trì và Tư Tồn đều không về nhà ăn cơm. Cục Dân
chính có bếp ăn chung cho nhân viên, mọi người có thể ăn uống cùng đồng
nghiệp ngay tại đây. Nơi này còn đặc biệt chào đón những đôi vợ chồng
cùng là công chức. Vừa tới bữa trưa, cả người lớn. và trẻ con đều ào tới nhà
ăn. Họ giữ chỗ, gọi cơm, khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ. Trước đây, Mặc Trì
thường nhờ Trương Vệ Binh mua giúp bánh bao hay thứ gì đố về văn
phòng ăn cho xong bữa. Nhưng từ khi Tư Tồn thực tập ở tòa soạn báo gần
đó, anh muốn cô đến đây cùng ăn trưa với mình, nhân thể để cô có thể lựa
chọn đồ ăn cho ngon miệng hơn.
Nhà ăn ở đây to như một lễ đường, với những món ăn thường ngày
như rau xào, canh miến, thịt hầm cà rốt, đậu phụ rán, bánh bao nhân rau...
Trong nhà ăn, từng dãy bàn ghế được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn. Ai mua
cơm xong có thể tùy ý ngồi vào chỗ còn trống. Mặc Trì chiếm hai chỗ, còn
Tư Tồn xếp hàng đi mua thức ăn. Đồ ăn ở nhà ăn đương nhiên không thể so
sánh được như ở nhà họ Mặc, cũng may cả hai đều không quá kén ăn, chỉ