Mặc Trì ngập ngừng, nói vẻ chua chát: “Không phải. Thành phố mình
chưa từng xuất hiện Phó ban một chân”.
Lòng Tư Tồn bỗng trĩu buồn. Cô nắm lấy cánh tay anh mà không biết
nên an ủi anh thế nào. Mặc Trì kéo tay cô lại, cười nói: “Không có gì phải
buồn cả. Có trở thành Phó ban hay không, anh vẫn sẽ hoàn thành tốt công
việc của mình”.
Tư Tồn liên tiếp gật đầu: “Em cũng sẽ cố gắng làm một biên tập viên
giỏi!”
Hôm đó, Tư Tồn gặp Chủ biên Ngưu Vũ ở chân cầu thang tòa soạn,
ông nói: “Tiểu Chung, một lúc nữa hãy tới phòng làm việc của tôi”. Năm
nay Ngưu Vũ ngoài bốn mươi tuổi, do hoàn cảnh xuất thân nên đã chịu đủ
sự hành hạ trong thời kì Cách mạng Văn hóa. Bây giờ, cuối cùng, ông cũng
có thể lên được vị trí thích hợp để phát huy tài hoa của bản thân. Khả năng
làm việc của ông không kém gì những thanh niên như Tư Tồn.
Tư Tồn mới đến đây thực tập được hơn một tháng, lúc nào cũng e dè
lo sợ, đi theo chạy việc cho biên tập viên chính. Công việc hằng ngày của
cô là bóc thư tín, gửi lại bản thảo nhưng chưa từng có cơ hội nói chuyện
với Chủ biên. Tim cô đập thình thịch khi nghe Ngưu Vũ nói thế. Chủ biên
tìm cô có việc gì nhỉ? Có khi nào cô đã đắc tội gì mà không biết? Trước khi
bước vào đợt thực tập, giáo viên có nói với cô, nhất định phải trân trọng cơ
hội thực tập lần này vì đánh giá của đơn vị thực tập sẽ ảnh hưởng tới việc
phân công công tác sau này.
Tư Tồn đi vào phòng Chủ biên với tâm trạng bất an. Ngưu Vũ đang
cầm trên tay một bình trà sứ lớn. Tư Tồn lặng lẽ ngồi xuống đối diện ông,
hồi hộp đợi Ngưu Vũ mở lời.
Ngưu Vũ chuyển cho cô một trang báo, chỉ vào một bài văn: “Cô đã
từng đọc tiểu thuyết này chưa?”