có chết cũng không muốn anh phải thêm một lần nữa sống lại kí ức về
quãng thời gian đen tối đó. Cô lật nhanh đống Tạp chí Văn học trước mặt,
những bài viết hé lộ “vết thương” nhiều vô kể. Từng đấy câu chuyện bi
thương cũng đủ khiến cô cảm thấy ngột ngạt lắm rồi. Những năm tháng đau
khổ ấy đã trôi qua, chính sách của thời kì mở cửa đang đưa đất nước tiến
gần hơn tới sự phồn vinh. Tư Tồn đột nhiên có cảm hứng, cô cầm bút và
viết một tiêu đề Tình yêu mùa xuân.
Một tháng sau, Tư Tồn kết thúc kì thực tập. Ngưu Vũ không chấp nhặt
chuyện cũ, vẫn đánh giá cô loại “Ưu”.
Ngày quay lại trường học, Tư Tồn nhận được lời nhắn tới gặp Lưu Trí
Hạo. Anh đưa cho cô một văn kiện: “Có một tin tốt dành cho em. Do em
đạt thành tích xuất sắc trong học tập và biểu hiện nổi bật trong quá trình
thực tập, nhà trường quyết định gỡ bỏ mọi lỗi phạt với em”.
Quyết định ấy dù không khiến cô phải vui mừng đến nỗi nhảy cẫng
lên nhưng cũng phần nào mang lại cảm giác nhẹ nhõm hơn. Gánh nặng vô
hình giờ đây đã được gỡ bỏ, trong cô chỉ còn lại một chút ấm ức. Bây giờ,
cuối tuần nào nhà trường cũng tổ chức vũ hội ngoài trời, sinh viên tụ tập,
cùng học múa tự do, có người còn học múa ba lê. Trong mắt những sinh
viên lớp dưới, chuyện ba năm trước mọi người phải lén lút tổ chức vũ hội
chỉ là chuyện trẻ con, một câu chuyện cổ tích từ thời xa xửa xa xưa nào đó
mà thôi.
Lưu Trí Hạo đứng dựa vào bàn làm việc, tiếp tục nói: “Còn một
chuyện nữa cần thông báo với em, năm nay Khoa Trung văn sẽ chọn ra một
sinh viên ở lại trường làm giảng viên. Thành tích của em rất tốt, vốn dĩ đủ
để ở lại, nhưng do tin đồn thất thiệt quá nhiều, nên trường đã dành suất này
cho người khác. Người đó em cũng biết, đó là Tô Hồng Mai, bạn cùng
phòng với em. Từ học kì sau, cô ấy sẽ trở thành giảng viên Khoa Trung văn
của trường”.