Mặc Trì được cớ động viên thêm: “Bây giờ đã khác rồi, em là người
của nhà họ Mặc. Trước nay, người nhà họ Mặc đều dám nghĩ dám làm. Em
có dám thi vào trường Bắc Đại không?”
“Có gì mà không dám! Tịnh Nhiên có thể thi đỗ, em đương nhiên
cũng làm được. Vấn đề là em không muốn, em chỉ muốn được ở bên cạnh
anh thôi”.
Mặc Trì nói với vẻ nghiêm túc: “Chẳng nhẽ em thi đỗ rồi sẽ không
được ở bên cạnh anh sao? Chúng mình chỉ chuyển từ một tuần gặp mặt một
lần sang thành một học kì gặp một lần thôi mà. Mình đã kiên trì được bốn
năm rồi, sợ gì ba năm nữa chứ”.
“Em không muốn kiên trì nữa. Em chỉ thi ở Đại học Phương Bắc thôi,
nếu thi đỗ thì học tiếp, nếu không thì thôi”.
Nhưng lúc này, kì thi nghiên cứu sinh còn ở đâu đó rất xa phía trước.
Song, cũng không lâu sau đó, Trần Ái Hoa đã bắt đầu sốt sắng chuyện công
việc của Tư Tồn. Bà hỏi Mặc Trì: “Tư Tồn thực tập ở bộ phận biên tập hai
tháng, hay đợi nó tốt nghiệp rồi cho nó tới đó làm việc luôn? Hoặc là làm
cô giáo, được nghỉ hè nghỉ đông, như vậy Ĩ1Ó cũng tiện chăm sóc con”.
Mặc Trì không thích nghe những câu như thế, anh nhíu mày đáp: “Mẹ,
con là một người lao động tự đứng được trên đôi chân của mình. Sao mẹ lại
cứ nghĩ cách để người khác chăm sóc con?” Trần Ái Hoa lo lắng: “Ban đầu
mẹ cho nó về nhà này là để con có người chăm sóc sớm khuya. Nhưng con
cứ nhất nhất bắt nó đi học đại học, làm lãng phí mất bốn năm trời. Nếu
không bây giờ mẹ đã có cháu bồng rồi cũng nên”.
Mặc Trì chưa từng nghĩ về việc có con, nhất thời không biết nên đáp
lại lời của mẹ như thế nào, chỉ còn cách đánh lạc hướng cuộc nói chuyện:
“Cô ấy còn phải thi nghiên cứu sinh”.