Cứ vào khoảng tháng Chín, tháng Mười là đến mùa hồng chín. Những
quả hồng màu đỏ, ánh vàng kim treo lơ lửng trên cây như những chiếc đèn
lồng bé xíu. Cô bé Tịnh Nhiên chỉ biết đứng dưới gốc cây nuốt nước bọt
thèm thuồng. Mặc Trì cậy thân hình cao lớn, nhanh nhẹn ôm lấy thân cây,
cố gắng leo lên hái hồng chia cho em gái nhỏ và các bạn cùng xóm.
Trần Ái Hoa nghĩ mãi vẫn không lí giải nổi tại sao đứa trẻ trầm tĩnh
này lại có lúc trở nên “hoang dại” như vậy, vì thế bà luôn quản thúc cậu
chặt chẽ. Cậu bé Mặc Trì tuy nhỏ tuổi nhưng lại lắm mưu nhiều trò. Cậu
vẫn chăm chỉ làm bài, siêng năng luyện đàn, nhưng cũng không thiếu
những giây phút bày trò nghịch ngợm. Chỉ cần mẹ đi vắng, cậu sẽ trở thành
“trùm sò” của đám trẻ con trong ngõ.
Có một lần, Mặc Trì vừa nhét được mấy quả hồng vào túi áo, đang
trượt khỏi thân cây thì Trần Ai Hoa bất ngờ dắt xe đạp vào cổng. Nhìn thấy
Mặc Trì ở trên cây, bà tức giận quát khản cả cổ. Mặc Trì chưa kịp phản ứng
gì, Tịnh Nhiên ở dưới đã khóc ầm ĩ, khiến cậu hốt hoảng rơi xuống đất, trẹo
mất một bên chân. Tối hôm đó, Trần Ái Hoa kể tội của Mặc Trì, còn Thị
trưởng Mặc ngồi một bên an ủi cô bé Tịnh Nhiên vẫn còn khóc lóc vì
chuyện ban chiều... Những kỉ niệm đẹp đẽ ấy của tuổi thơ vẫn còn neo đậu
ở một chốn bình yên trong kí ức Mặc Trì.
Năm Mặc Trì mười tuổi, ba anh được điều về thành phố X làm Bộ
trưởng, sau đó mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, ông lên được vị trí Thị
trưởng như ngày nay. Từ đó về sau, Mặc Trì chưa từng một lần có dịp quay
lại thành phố Bắc Kinh. Đôi lúc, nhớ lại những ngày tháng thơ ấu, anh
không khỏi ghen tị với cậu bé Mặc Trì khi đó, vô ưu vô lo, lại khỏe mạnh
tráng kiện.
Thành phố X cách Bắc Kinh không xa, chỉ mất khoảng ba giờ ngồi tàu
hỏa. Chuẩn bị cho chuyến đi, Mặc Trì mang theo túi lớn túi nhỏ, túi nào túi
nấy chứa đầy đồ ăn thức uống, nào trứng luộc, nào bánh quế, bánh mì, nào