CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 426

Tư Tồn lúc này lên không được, xuống cũng không xong nhưng hai

tay cô vẫn không quên đỡ lấy Mặc Trì. Mặc Trì lo cô bị thương, bèn vội vã
nhảy xuống tàu dìu cô. Tư Tồn nhíu mày, phủi bụi bặm bám trên người,
bực mình quát người hành khách vô ý kia: “Đẩy cái gì đấy? Không thấy có
người đang xuống à?”

Người đó mặt dài như mặt ngựa, khi không tìm thấy đồ, mặt hắn lại

càng dài ra. Bao ấm ức trong lòng còn chưa tiêu tan hết liền được hắn xả ra,
hắn lớn tiếng quát tháo: “Thật đen đủi, gặp phải một thằng què, làm ông
mày mất cả bình trà quý”.

Lửa giận trong người Tư Tồn bỗng chốc dâng lên cuồn cuộn. Cô chỉ

tay vào tên mặt ngựa quát: “Ông nói cái gì thế? Ông có hiểu thế nào là phép
lịch sự không?”

Tên mặt ngựa cũng không vừa, quát lại: “Ông mày chỉ biết cái loại tàn

tật thì nên ngoan ngoãn ngồi nhà, đừng có ra đường gây phiền phức cho
người khác”.

Tư Tồn tức đến trắng bệch cả mặt, hét lên: “Sao lại có loại người vô ý

thế nhỉ? Ông bảo ai gây phiền phức cho người khác? Là ai đẩy người ta
trước?”

Tên mặt ngựa không ngờ lại bị một cô gái trẻ tuổi lên mặt dạy dỗ, cảm

thấy mất thể diện, liền đẩy Tư Tồn ra một phía: “Ỏng mày cứ đẩy đấy!”

Mặc Trì làm sao nỡ giương mắt nhìn Tư Tồn bị bắt nạt? Anh vội kéo

Tư Tồn về phía sau, hạ giọng nói: “Ông không được phép động đến cô ấy”.

Tên mặt ngựa cười nhạt: “Hô hô, hôm nay mới mẻ thật đấy, bị một

con nhóc con vắt mũi chưa sạch với một thằng què lên mặt dạy đời. Ông
mày cứ động thủ đấy, mày làm gì được tao?” Hắn ta nói rồi vươn tay tới
sau lưng Mặc Trì, kéo Tư Tồn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.