Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm, Tịnh Nhiên đã đến nhà khách để
chúc mừng sinh nhật chị dâu yêu quý của mình. Hôm nay cô phải lên lớp
buổi sáng nên cô hẹn sau khi tan học lúc một giờ chiều, cô và Tạ Tư Dương
sẽ đến nhà khách, sau đó bốn người cùng tới Đông Lai Thuận ăn thịt dê.
Sau khi Tịnh Nhiên rời đi, Mặc Trì và Tư Tồn cũng không muốn ngồi
một chỗ. Mặc Trì đề xuất: “Anh sẽ dẫn em tới con ngõ nhỏ nơi anh sinh
sống hồi bé, biết đâu cây hồng đỏ vẫn còn đấy. Tiếc là bây giờ không phải
mùa hồng, nếu không anh sẽ hái quả cho em ăn”.
Tư Tồn há hốc mồm: “Bây giờ anh vẫn còn muốn trèo cây sao?”
Mặc Trì nhíu mày: “Sao nào? Em cho rằng anh không trèo được
chắc?”
Tư Tồn mỉm cười, chạm vào cánh tay của anh rồi nói: “Em không có ý
đó. Em chỉ nhớ lại hồi bé em cũng trèo lên cây, rồi không sao xuống được,
sợ tới phát khóc. Cuối cùng anh trai phải trèo lên để đỡ em xuống”.
Mặc Trì nghe cô kể liền bật cười ha ha: “Hóa ra em cũng có “thành
tích” xuất sắc đấy chứ!”
Đúng lúc họ đang vui đùa thì có tiếng của nhân viên phục vụ từ hành
lang vọng đến: “Đồng chí Mặc Trì ở thành phố X tới nhận điện thoại”.
Mặc Trì cười nói: “Có lẽ là Tịnh Nhiên gọi đến. Con bé này chắc là
không có tấm trí gì lên lớp nữa rồi”.
Anh đi đến cuối hành lang, tới bên chiếc bàn vuông nhỏ. Điện thoại
của nhà khách được khóa trong một chiếc hộp gỗ, chỉ có thể nghe chứ
không được phép gọi. Mặc Trì cầm ống nghe, cười nói: “Alô, là Tịnh
Nhiên à?”
“Mặc Trì, là ba”. Trong ống nghe là tiếng của Thị trưởng Mặc.