cậy không có khả năng nuôi dưỡng em nên người ta lại đem em ột người họ
hàng, người họ hàng đó lại đem ột người bạn. Sau vài lần như thế, em mới
gặp ba mẹ hiện giờ của em”.
“Không thể như thế được!” Câu chuyện này nghe thế nào cũng rất
hoang đường. “Nếu thật sự có chuyện đó, họ hàng dưới quê đã nói lại cho
em nghe từ lâu rồi, sao phải đợi tới tận bây giờ?” Ớ nhà quê, đến hũ gạo
nhà ai có bao nhiêu hạt cả thôn đều biết, chứ đừng nói đến chuyện lớn như
thế.
Đầu óc Mặc Trì cũng trở nên đờ đẫn. Anh chỉ biết chuyện này trước
cô mười phút, bản thân anh cũng không thể chấp nhận nổi chứ đừng nói là
giải thích cho cô hiểu được. Anh chỉ biết, việc này đã được ngấm ngầm
điều tra từ rất lâu rồi, nhưng vì chưa hoàn toàn chắc chắn nên ba mẹ chưa
dám nói cho anh biết. Lúc này, ông Lý và ba mẹ của Tư Tồn đều đang trên
đường tới nhà mình. Những gì anh có thể làm bây giờ chỉ là giúp cô chuẩn
bị sẵn tư tưởng trước khi họ nói ra mọi chuyện.
Thế nhưng Trần Ái Hoa đã gõ cửa phòng họ. “Tư Tồn, khách đến
đông đủ cả rồi, chúng ta xuống tầng thôi Mặc Trì không cần phải xuô'ng,
cứ ở trong phòng nghỉ ngơi”.
Mặc Trì hiểu hàm ý trong câu nói của mẹ. Anh nhớ lại lúc nãy ba
mình có nói rằng, ông Lý rất không hài lòng vì nhà họ Chung đã để con gái
ông ta đi lấy chồng khi tuổi còn quá nhỏ. Mặc Trì lờ mờ hiểu được, người
ông Lý không hài lòng chính là anh.
Song, anh không thể vì bản thân mà để Tư Tồn phải một mình đối
diện với một chuyện phức tạp như vậy. Anh không nghe lời ba mẹ dặn, vẫn
cùng Tư Tồn xuống tầng. Dù xảy ra chuyện gì, có hai người vẫn tốt hơn chỉ
có một người.