CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 470

bữa ăn, ông ta khoe khoang những món quà mua cho Tư Tồn, nào là kim
cương lấp lánh, các loại quần áo thời trang đẹp đẽ rồi nước hoa đủ mùi. Giá
trị của những món đồ này không hề nhỏ. Sau đó ông ta lại cho Tư Tồn xem
ảnh biệt thự ở Mỹ, bên ngoài biệt thự có một hồ nước rất lớn. Trong bức
ảnh, ánh trăng phản chiếu xuốhg mặt hồ, trông không khác gì một lâu đài
trong truyện cổ tích.

“Con gái, đây mới là cuộc sống con đáng được hưởng”, Lý Thiệu

Đường đắc ý nói.

Tư Tồn nhẫn nại đợi ông ta khoe khoang hết rồi nói: “Rất tốt, nhưng

tôi không muốn đến Mỹ”.

“Là vì nó sao?” Lý Thiệu Đường lại bộc lộ bản chất ưa nạt nộ của

mình, cầm đũa chỉ thẳng vào mặt Mặc Trì.

“Đúng thế. Tôi phải ở bên cạnh chồng tôi”. Sau khi mang thai, Tư Tồn

ngày càng dũng cảm: “Cho dù tôi là con gái ông, nhưng con gái lấy chồng
như bát nước đổ đi. Hơn nữa, chẳng phải từ hai mươi năm trước ông đã
ruồng bỏ tôi rồi sao. Đừng bao giờ nói chuyện đi Mỹ với tôi nữa”.

“Ta...”, Lý Thiệu Đường bị Tư Tồn chạm vào nỗi đau, sắc mặt trở nên

tái nhợt: “Ta làm thế cũng chỉ mong con được ăn no mặc ấm. Bây giờ ta có
thể cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đến Mỹ rồi, con sẽ được mỏ' rộng
tầm mắt, nhận ra những thứ đang có hiện nay hoàn toàn không đáng nhắc
đến”.

Tư Tồn lắc đầu nói: “Tôi đã có những thứ quý giá nhất cuộc đời rồi,

tôi không cần thêm gì nữa”.

“Ếch ngồi đáy giếng! Tầm nhìn hạn hẹp!” Mặc dù Lý Thiệu Đường đã

sống ở nước ngoài bao nhiêu năm nhưng vẫn còn biết dùng thành ngữ
Trung Hoa: “Con đúng là đứa không biết điều! Con không biết ra nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.