đề thực tế nhất: “Có đứa trẻ này, Lý Thiệu Đường sẽ không có lý do bắt
chúng ta phải rời xa nhau”.
Mặc Trì lạnh mặt nói: “Nếu ông ta ép em, em sẽ đi theo ông ta sao?
Không có đứa trẻ này rồi, em sẽ bỏ đi sao?”
Tư Tồn không ngờ Mặc Trì thường ngày vẫn dịu dàng với cô lại có thể
nói ra những lời đó. Cô tức giận nói: “Anh thừa biết em không hề có ý đó!”
“Vậy ý của em như thế nào?”
“Em chỉ cần giữ lại đứa bé”.
“Sau này chúng ta vẫn có thể có con”.
Tư Tồn không nói lại được Mặc Trì, trong cơn tức giận, cô bỏ về
trường học. Mặc Trì xem lại sách y học mới biết, việc phá thai gây tổn hại
cực kỳ nghiêm trọng tới sức khỏe của người phụ nữ. Đến lúc này anh lại do
dự không quyết, chỉ biết chú ý tẩm bổ thêm cho Tư Tồn.
Bệnh thiếu máu tuổi dậy thì của cô vừa khỏi, bất kể có giữ lại đứa trẻ
hay không, cô đều cần bổ sung dinh dưỡng và tăng cường thể lực. Hàng
ngày anh vẫn đến trường thăm cô và mang đồ ăn tới. Tư Tồn cũng có lúc
cùng anh đi dạo quanh sân vận động trường. Hai người rất hiểu ý nhau, họ
đều thận trọng, không nhắc đến chuyện đứa trẻ.
Tư Tồn đột nhiên cảm thấy, cô và Mặc Trì không thể nói hết mọi
chuyện với nhau như trước nữa. Ví dụ, cô không thể than phiền với anh
rằng, canh gà anh mang tới cô không ăn được một miếng nào vì cứ ngửi
thây mùi là buồn nồn.
Lưa Anh nói, đây là khảo nghiệm đầu tiên của người phụ nữ lần đầu
làm mẹ, ai mang thai cũng phải trải qua thời kỳ thai nghén. Nghe Lưu Anh
nói, Tư Tồn cảm thấy thai nghén cũng là một việc hạnh phúc. Nhưng chỉ có