CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 474

Tư Tồn kêu lên thảm thiết. Mặc Trì mặt cắt không còn một giọt máu.

Anh quẳng cây nạng sang một bên như vứt đi một thứ đồ đen đủi, lao về
phía Tư Tồn.

Hai tay Tư Tồn ôm chặt lấy bụng, cô đau đớn không nói nên lời. Đôi

môi cô nhợt nhạt, miệng thở hển hển, Cô cảm thấy một sức mạnh nào đó
đang chà vào bụng mình, một thứ gì đó đã bị nhổ tận gốc, đau tới nhói tim.
Ngay lập tức, một dòng máu nóng từ từ chảy ra, như thể mang theo tính
mệnh của cô. Cô ý thức được điều gì đang xảy ra liền sợ hãi hét lên: “Con
tôi, con của tôi!”

Gân xanh trên cổ Mặc Trì nổi hết lên, anh hét như một hung thần:

“Mau gọi xe cứu thương, đưa cô ấy tới bệnh viện!”

Đứa con của Tư Tồn không còn nữa. Cú va đập đó đã lấy đi tính mạng

của đứa trẻ trong bụng. Tư Tồn bị mất rất nhiều máu, tình hình vô cùng
nguy cấp.

Y tá ra khỏi Phòng Cấp cứu rồi lại quay vào với một bịch Ịĩiáu lớn.

Hai tay Mặc Trì nắm chặt đôi nạng đã gây ra họa lớn, lưng anh dựa vào bức
tường lạnh lẽo.

Anh hận đến chết đôi nạng này, nhưng nếu rời xa chúng, thậm chí anh

không thể đứng vững. Anh cũng hận bản thân mình. Lúc nãy, khi bác sỹ
thông báo không giữ được đứa trẻ, lần đầu tiên anh biết, mình đã có tình
cảm sâu đậm với nó. Nỗi đau mất con này giống như bị ai đó cắt mất tim
vậy.

Lý Thiệu Đường cũng dựa vào tường, liên tục lẩm bẩm: “Ta đã hại

chết Thiệu Ẩm, cồn mày, mày hại chết con gái ta”. Ông ta chỉ vào Mặc Trì,
âm thanh run rẩy, ánh mắt chứa đầy hận thù.

Mặc Trì nghiến răng, không ngờ lịch sử có thể lặp lại. Anh chỉ biết cầu

nguyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện với Tư Tồn. Anh nguyện làm tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.