Lý Thiệu Đường lạnh lùng hét lên: “Mày có tư cách gì mà đòi thăm
nó? Mày có biết, mày đã hại Ĩ1Ó suýt chút nữa cả đời này không được làm
mẹ hay không?”
Lời Lý Thiệu Đường như tiếng sét đánh bên tai Mặc Trì.
Lý Thiệu Đường nói tiếp: “Đừng có bao biện là mày không cố ý. Bản
thân mày là một tên đen đủi, nếu không phải vì mày, Tư Tồn cũng không
đến nỗi như ngày hôm nay. Con nó vì mày mà chết, cho dù mày có làm gì
đi nữa cũng không chuộc được hết tội!” Trong lòng ông ta còn muốn nói
thêm một câu nữa, đó là cả đời này ông cũng không trả hết được món nợ
với Thiệu Âm.
Mặc Trì ngẩng đầu lên nhìn Lý Thiệu Đường nhưng không nói được
câu nào.
“Quỳ xuống!”, Lý Thiệu Đường đột nhiên quát lên.
Mặc Trì lặng người đi, anh nhớ đến thai nhi đã chết, nhớ tới ánh mắt
vô hồn, tuyệt vọng của Tư Tồn khi được đưa ra khỏi Phòng Phẫu thuật.
Anh dựa hẳn người vào cậy nạng rồi từ từ quỳ xuông nền.
Đầu gối bên chân phải chỉ còn da bọc xương, đập vào nền đá lạnh lẽo
khiến anh khẽ rùng mình, mồ hôi lạnh cứ thế toát ra. Hai tay anh ôm chặt
lấy cây nạng, cố gắng giữ thẳng lưng. Nếu như làm thế này có thể trả hết
món nợ với Tư Tồn thì anh nguyện sẽ quỳ như thế cả đời. Lý Thiệu Đường
không nói câu nào, chỉ mở cửa đi vào phòng bệnh, để lại Mặc Trì một mình
quỳ trước phòng.
Anh không hề hay biết, Tư Tồn vừa tỉnh lại đã không ngừng khóc gọi
tên anh. Bác sỹ lo sợ tinh thần cô chịu kích động mạnh sẽ ảnh hưởng tới
việc hồi phục sức khỏe nên đã tiêm cho cô một dung dịch dinh dưỡng có
chứa thuốc an thần.