CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 475

cả những gì có để đổi lại sự bình an cho cô. Tư Tồn là tất cả đối với anh.

Vốn dĩ, anh đã có một đứa con, thế nhưng trong lúc Tư Tồn chờ đợi

đứa bé đến với thế giới này, anh lại hắt gáo nước lạnh vào cô, khuyên cô bỏ
đứa bé đi, chỉ vì không dám đem cơ thể tàn tật này đốỉ diện với đứa con ấy.
Anh biết, mình đã ích kỷ. Anh lại quên mất một điều vô cùng quan trọng là
Tư Tồn yêu đứa bé đến mức nào. Anh cũng yêu đứa trẻ này, chỉ có điều anh
nhận ra điều đó quá muộn.

Anh không dám tưởng tượng, khi Tư Tồn tỉnh dậy và biết đứa bé

không còn nữa, cô sẽ đau đớn tới xé gan xé ruột như thế nào.

Cửa Phòng Phẫu thuật mở ra, Mặc Trì vội đi về phía bác sỹ. Anh đã

đứng quá lâu, chân tê cứng gần như không thể động đậy được nữa. Anh
dùng đôi nạng giữ thăng bằng, rướn người về phía trước. Lý Thiệu Đường
đứng chặn trước mặt anh, khẩn thiết hỏi bác sỹ: “Con gái tôi sao rồi?”

Bác sỹ tháo khẩu trang trả lời: “Chúng tôi đã phẫu thuật xong và lấy

thai nhi ra. Cô ấy mất máu quá nhiều, cơ thể vô cùng suy nhược, cần được
chăm sóc chu đáo”.

Tư Tồn được đẩy ra ngoài. Sắc mặt cô còn bợt bạt hơn cả tấm chăn

trên người, đôi mắt mở to, hoang mang và trống rỗng, nước mắt không ngớt
tuôn trào.

Tư Tồn nằm trong phòng VIP trên tầng cao nhất của bệnh viện, ngoài

cửa còn có cảnh vệ canh chừng. Lý Thiệu Đường dặn dò cảnh vệ, tuyệt đối
không được cho Mặc Trì vào thăm cô.

Mặc Trì đứng ngoài phòng bệnh, đợi khi Lý Thiệu Đường ra tiễn bác

sỹ, liền chặn ông ta lại và cầu xin: “Bác Lý, xin hãy cho cháu vào thăm cô
ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.