CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 479

nghỉ phép. Anh không ở nhà cũng không tới cơ quan sao? Tư Tồn bắt đầu
cảm thấy lo lắng.

Lúc lên tầng, gặp cô giúp việc ở cầu thang, Tư Tồn giống như gặp

được cứu tinh, vội vã hỏi: “Cô ơi, hãy nói cho cháu biết Mặc Trì rốt cuộc
đang ở đâu?” Cô giúp việc mắt đỏ hoe. Cô dẫn Tư Tồn tới một phòng bệnh
ở tầng dưới. Hóa ra anh đang ở rất gần cô.

Mặc Trì nằm im lặng trên giường bệnh. Trông anh gầy gò không còn

ra hình người. Anh đã quỳ quá lâu trước cửa phòng bệnh của Tư Tồn nên
gai xương đâm sâu vào trong thịt, toàn bộ bên chân bị sưng viêm. Hai hôm
trước bác sỹ vừa làm phẫu thuật cắt đi phần thịt bị thôi rữa và phần xương
chết.

Cô giúp việc nắm lấy tay Tư Tồn rồi nói: “Cậu Mặc Trì tới lúc chỉ còn

một nửa tính mạng vẫn nhớ tới cô. Cậu dặn không được cho cô biết bệnh
tình của cậu. Cậu còn sai tôi mang canh gà lên cho cô. Cậu ấy không còn
chút sức lực nào, phần lớn thời gian đều hôn mê”.

Tư Tồn quỳ bên giường bệnh của Mặc Trì, nước mắt tuôn ra như mưa,

nhỏ xuống khuôn mặt tái nhợt của anh. Trong phút chốc, Mặc Trì chợt tỉnh
giấc. Anh thấy Tư Tồn đang khóc liền vội giơ tay lên. Nhưng anh thật sự
không còn chút sức lực nào, tay vừa giơ lên được một nửa lại bất lực rơi
xuống. Ngay lập tức, Tư Tồn nắm lấy tay anh, áp lên khuôn mặt mình rồi
gọi tên anh.

“Đừng khóc.... em vừa sảy thai, khóc thế này sẽ hại tói sức khỏe đấy”,

Mặc Trì thì thào. Tư Tồn gật đầu liên tiếp. “Anh xin lỗi, anh đã hại chết con
của chúng mình”.

Tư Tồn lắc đầu, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi: “Không phải tại

anh. Là do em vô dụng, em không bảo vệ được con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.