Tư Tồn cho Lý Thiệu Đường uống thuốc, bón cơm, vệ sinh cá nhân và
mỗi ngày còn lau người cho ông ta hai lần. Hôm đó, Tư Tồn cởi áo ngủ của
ông ta ra, đột nhiên cô phát hiện, con người vốn tráng kiện như Lý Thiệu
Đường sau một đêm bỗng biến thành da bọc xương, nhúm da nhăn nheo
chảy xệ xuống, hoàn hoàn mất đi sức sống vốn có. Tư Tồn bỗng thấy sợ
hãi. Người này là ba đẻ của cô. Tuy ông ta yêu thương cô không phải lối
nhưng ông ta là người duy nhất trên đời này có quan hệ huyết thống với cô.
Từng giọt nước mắt của cô nhỏ lên ngực Lý Thiệu Đường. Lúc lau
người cho ông ta, động tác của cô trở nên nhẹ nhàng như đôi với một đứa
trẻ sơ sinh. Anh mắt của Lý Thiệu Đường cũng trở lại hiền hòa, con ngươi
lờ đờ khẽ động đậy, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Tư Tồn thấy thế liền vội lau nước mắt, nhìn ông ta an ủi vỗ về. Bác sỹ
đã dặn dò cô, bệnh nhân bị xuất huyết não, kị nhất là tinh thần bị kích động.
Cô vừa lau người cho Lý Thiệu Đường vừa nói: “Ba đừng về Mỹ nữa, cứ ở
Trung Hoa dưỡng bệnh, con sẽ chăm sóc ba cả đời. Mặc Trì cũng sẽ chăm
sóc ba. Anh ấy là người tốt nhất trên đời...”
Tư Tồn còn chưa nói hết câu, cổ họng Lý Thiệu Đường đã lại phát ra
những âm thanh quái dị. Đột nhiên ông ta trợn trừng mắt rồi ngả về phía
sau.
Tư Tồn hoảng sợ, vội vã ấn chuông. Bác sỹ và y tá tất tưởi kéo đến.
Bác sỹ nói, Lý Thiệu Đường bị kích động tâm lý, bệnh suýt nữa tái phát.
Lần này may mắn không mất mạng nhưng không bao giờ được kích động
ông ấy nữa. Ngoài ra, một khi bệnh tình đã ổn định, ông ta bắt buộc phải
quay về Mỹ. Bên đó người ta đã nghiên cứu ra phương pháp mới, có thể sẽ
có ích trong việc điều trị loại bệnh này.
Mặc Trì biết được chuyện Tư Tồn nhắc đến tên anh khiến Lý Thiệu
Đường phát bệnh, bỗng trở nên trầm mặc. Anh không đợi Tư Tồn trước cửa
phòng bệnh của ông ta nữa mà quay về nhà.